Vị Thành: Được thôi.
Vị Thành: Tôi ở Giang Thành, nhà cậu ở đâu?
Tẫn Hữu: Tôi cũng ở Giang Thành.
Vị Thành: Trùng hợp ghê. Vậy được, chờ cậu về rồi thì hẹn tôi, lúc nào tôi cũng rảnh.
Tẫn Hữu: Được.
Vị Thành tắt khung chat, mang ví tiền ra ngoài, đến một quán nhỏ cạnh nhà mua một tô phở bò, lúc về vừa vặn gặp dì Tạ hàng xóm.
"Chào dì ạ."
"Là Vị Thành à, đã lớn thế này rồi. Hôm qua lúc gặp mẹ cháu còn nói về cháu đấy."
Vị Thành cười hỏi: "Dì nói với mẹ cháu cái gì vậy ạ?"
"Nói lâu rồi không gặp cháu, nhất định là càng lớn càng đẹp trai." Dì Tạ nhìn túi trong tay Vị Thành: "Trưa nay cháu ăn phở à?"
"Vâng ạ, phở nhà này làm rất ngon."
"Không được không được, hôm nào đến nhà dì ăn đi, dì làm đồ ăn ngon cho cháu. Đúng lúc Dịch Bân vừa về được hai ngày, hai đứa cũng lâu rồi không gặp nhau đúng không?"
Tạ Dịch Bân là con trai dì Tạ, lớn hơn Vị Thành hai tuổi, hồi nhỏ có học cùng trường nhưng không cùng khối, tốt nghiệp trung học xong thì đi du học, hai người không liên lạc nhiều.
Chỉ là người lớn luôn cho rằng trẻ con hàng xóm với nhau hẳn là rất thân thiết.
Vị Thành gật đầu: "Vâng ạ, từ sau khi anh Dịch Bân ra nước ngoài thì chưa từng gặp anh ấy."
"Được được, dì mua đồ ăn xong sẽ gọi cháu."
"Cảm ơn dì ạ."
Vị Thành nói lời tạm biệt với dì Tạ, mang phở bò vẫn còn nóng lên lầu, ngồi trước máy tính vừa ăn vừa nhìn thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-thanh-khong-sao/1134186/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.