‘Lạc Vỹ…Lạc Vỹ…’
‘Ai đang gọi tôi.’ Lạc Vỹ nằm trong lòng Tề Dật, mắt nhắm nghiền ngủ say, bất ngờ có âm thanh vang lên trong đầu.
‘Ngày mai, buổi tối hẹn gặp nhau tại khu E.’
‘Khu E, anh là ai?’ Lạc Vỹ khó hiểu hỏi.
Nhưng không có thêm lời nói gì cả, Lạc Vỹ mơ màng mở mắt, Tề Dật cũng cảm nhận được câu tỉnh liền nói: “Em mơ thấy gì sao?”
“Có ai đó kêu em tới khu E.”
“Khu E? Người của căn cứ Ngọc Thụ đang ở đó.” Tề Dật nhíu mày nói.
Lúc này ở khu E…
‘Ta không cần biết các ngươi dụ dỗ tên Lạc Vỹ kia thế nào, ta chỉ cần kết quả, nếu không dụ được tên đó các ngươi đừng về Ngọc Thụ nữa.’
‘Vâng.’
Nhóm người tị nạn ở căn cứ Ngọc Thụ biết có người theo dõi mình nên chỉ giao tiếp bằng truyền âm.
Lãnh đạo căn cứ, muốn bọn họ tới bắt Lạc Vỹ, nếu bắt được cả Tề Dật thì bọn họ được thưởng rất lớn.
Nhưng từ khi tới nơi này, bọn họ có chút lưỡng lự, bởi cuộc sống hạnh phúc sung túc ở đây.
Nhóm trưởng của họ đã nói họ, nếu bọn họ có thể giúp đỡ căn cứ chiếm đoạt căn cứ Dật Vỹ, vậy thì nơi này thuộc về họ rồi.
Về phần Lạc Vỹ, cậu không thèm quan tâm giọng nói tối hôm đó, nhưng về sau càng nhiều người nói chuyện với cậu.
Khiến cậu có chút tò mò không thôi, nên sau những lần được kêu gọi kia, cậu để Tề Dật vào không gian, bởi vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-tat-ca-voi-toi/3435677/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.