“Ta có chút ngạc nhiên đấy, ở nơi này còn xanh tươi hơn trước khi mạt thế đấy, các ngươi đang làm gì vậy?” Phùng Thiếu ngồi trên bãi cỏ nhìn lên xung quanh, chợt dựng lại ở một nhóm dị năng giả đang xây dựng gì đó.
“Lớp bảo vệ thôi, dù sao trong căn cứ vẫn có người bình thường cần phải bảo vệ.” Lạc Vỹ nhìn theo nói.
“Ngươi vẫn còn nhân từ chán, ta tưởng ngươi phải loại tất cả nhưng kẻ vướng chân vướng tay chứ?” Phùng Thiếu cợt nhã nói.
“Nếu họ đã ở trong căn cứ này thì dù là ai tôi cũng không thể bỏ mặc được, tiên quyết họ cũng phải biết điều.” Lạc Vỹ dựa người vào Tề Dật nói.
“Hai người đang yêu nhau à?” Phùng Thiếu lại nhìn sang Tề Dật với Lạc Vỹ.
“Đúng vậy.” Lạc Vỹ vui vẻ gật đầu.
“Vậy sao? Ta dặn nhóc chứ nếu hắn có vấn đề thì cứ truyền âm cho ta, chỗ của ta luôn chào đón nhóc.”
“Không có chuyện đó đâu, ông cũng đừng mơ mộng nhiều.” Tề Dật híp mắt lạnh lẽo nói.
Phùng Thiếu nháy mắt với Lạc Vỹ bỏ qua hoàn toàn ánh mắt cảnh cáo của Tề Dật.
Lạc Vỹ vỗ nắm lấy tay hắn cười, lại nhìn Phùng Thiếu nói: “Ngoài ông và Lăng Vạn ra, không còn zombie nào giống hai người sao?”
“Còn chứ, nhưng ta không thích họ lắm, đám đó dù có suy nghĩ như con người nhưng hành động cũng chẳng khác gì một con zombie mất trí, ta nói chuyện với họ chỉ làm ta cảm thấy bị giảm trí thông minh thôi.” Phùng Thiếu nằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-tat-ca-voi-toi/3435675/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.