Nhóm Tề Dật trở lại phòng, Lạc Vỹ liền giả bộ đi vào trong phòng đem ra 10 khẩu súng pháo khác để lên bàn.
"Wow, Tiểu Vỹ em đỉnh thật." Quang Dao nhìn đống súng trên bàn mà trầm trò nhìn Lạc Vỹ.
"Em ấy cứ như doraemon ấy nhỉ?" Hào Kiệt lên tiếng đùa giỡn.
"Em trộm đúng không?" Tề Dật cầm lấy khẩu súng nhàn nhạt hỏi Lạc Vỹ.
Lạc Vỹ chỉ cười không trả lời, bởI trong không gian của cậu còn rất nhiều loại vũ khí hạng nặng nữa cơ.
"Nói gì thì nói em cũng siêu thật, Lạc Vỹ à." Bảo Đăng giơ ngón tay cái với Lạc Vỹ.
Lạc Vỹ cười cười nói: "Mỗi người lấy một cây đi, bên trong sẽ có 5 viên đạn pháo."
"Em ở đây cũng còn rất nhiều nhưng tránh trường hợp các anh sẽ đi tách nhóm thì cầm thêm mỗi người năm viên nha, cây súng này có thể bắn trên 10km, cũng như các anh thấy em bắn lúc nãy, ánh sáng nó phát ra ở bán kính 2km nên tuyệt đối không bắn quá gần hay bắn trên đầu mình nha."
"Đã biết." Nhóm 9 người đồng thanh, thích thú cầm lấy khẩu súng.
Tề Dật nhìn nhóm 9 người thích thú cầm khẩu súng trên tay, hắn liền lên tiếng: "Tôi nhắc nhở các cậu, đừng vì có 10 viên đạn mà sài lung tung, phải biết tình hình nào cần rõ chưa?"
"Rõ rồi, Tề thiếu."
Chia xong súng là tới đi tập luyện, Lạc Vỹ ngồi một mình trước cửa kính nhìn đám người lại hì hục xách nước, đám quân đặc chủng cũng không ngoại lệ.
Ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-tat-ca-voi-toi/3415012/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.