Cô bắt xe tới một nơi khá vắng, rồi tháo chiếc giày cao gót đã làm cô xưng hết cả chân suốt buổi tối đến giờ, cô đi chân đất theo lối mòn vắng vẻ này tới một nơi mà khi con người rời xa thế gian này sẽ tụ họp lại nơi đây, chính là nghĩa trang nơi ba mẹ cô đã nằm ở đây được mấy năm rồi, tới nơi cô lấy chiếc khăn và cái chậu nhỏ đi múc một ít nước để lau ngôi mộ nhỏ của ba mẹ cô bằng một chút ánh sáng mờ ảo của ánh trăng trong đêm. Cô cứ ngồi lau miệt mài như vậy, mặc dù nó đã được lau đi lau lại rất nhiều lần rồi, sạch bóng đến nỗi có thể soi gương được luôn ấy chứ. Lau mệt rồi thì cô ngồi bệt xuống gục đầu vào ba mẹ, nước mắt cứ thế chảy ra, chỉ có khi ở gần ba mẹ, cô mới buông xuôi được sự mạnh mẽ mà thường ngày cô phải gồng lên như vậy.
- Ba mẹ, con nhớ hai người lắm, con thực sự rất nhớ hai người, tại sao hai người lại bỏ con lại một mình trên thế gian này cơ chứ, từ lúc ba mẹ mất ai ai họ cũng muốn ức hiếp con gái bảo bối của hai người đó, hai người có thấy không, nhiều lúc con bất lực và mệt mỏi lắm, con không đủ sức để gồng mình nữa rồi ba mẹ à. Tiểu Vũ nhà chúng ta bây giờ đã tìm lại được gia đình của mình rồi đó ba mẹ, ba mẹ trên trời chắc hạnh phúc lắm. Con quyết định rồi, con sẽ rời ra nơi này, đến một nơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-tat-ca-cua-toi-co-gai-a/2928382/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.