Chương trước
Chương sau
A Nguyệt nghe ông nói vậy cũng thấy hợp lý, trước giờ cô và ông ăn ở cũng không mích lòng ai nên chuyện bắt cóc này tuyệt đối không có khả năng nhưng nếu anh là nguyên nhân cho vụ việc này thì bắt hai ông cháu uy hiếp thì làm cách nào liên lạc hay nghĩ theo cách khác chúng tin rằng bắt được họ thì có thể bắt anh lộ diện sao, ở đâu họ có tự tin như vậy. Cô hoang mang một chút nên nhìn ông như có ý muốn nói gì đó, ông nhận ra ngay không nhanh không chậm giải thích rõ cho cô

- " Đám này nếu ông đoán không lầm là do người trong gia đình Nhật bày ra, ngay cả vụ trước đó chúng bắt Nhật nhưng bị thằng bé chạy thoát cũng là do chúng làm"

- " Ông, sao thế được, gia đình anh là người thân sao có thể làm hại anh được? "

Ông nhìn cô, cười nhẹ nhàng, quả nhiên cháu ông quá ngây thơ, không biết lòng tham của con người đáng sợ như thế nào, vì có thể đạt được mục đích cho dù có đâm chém người thân ruột thịt mình thì đã sao

- " A Nguyệt, lần đầu ông gặp Nhật ông đã nhận ra xuất thân của cậu ta không tầm thường, có lẽ nó là thiếu gia của một gia đình nào đó nhưng vì sự xuất hiện của nó nên làm lung lay quyền lực của một số người, giờ chúng mới bầy liên hoàn kế này để chờ thằng bé sập bẫy "

- " Ông vậy...vậy anh sẽ gặp nguy hiểm sau ". Ngôn Tình Nữ Phụ

- " Ừ, nếu bây giờ nó không xuất hiện ở đây, thằng bé sẽ thoát được một lần nguy hiểm nhưng..."

- " Nhưng nhưng sao ông "

- " Nhưng thằng bé chắc chắc sẽ xuất hiện, nó là đứa có tình có nghĩa với lại nó rất thương con, nó sẽ tới cứu chúng ta thoát khỏi cảnh này tuy nhiên có bình an thoát khỏi hay không ông không biết "

Ông vừa dứt tiếng thì có tiếng mở cửa, ánh sáng cũng vì đó mà lọt vào nhiều hơn khiến ông và A Nguyệt chú ý, người bước vào có tất cả bảy người, nhìn họ cao to,quần áo bạc màu có phần hơi cũ kĩ, đầu nhuộm màu màu này màu kia, tay của chúng xâm kín cả tay có tên còn xâm kín cả cổ nhìn vào chúng rất hung dữ và hầm hố. Chúng từng bước tới chỗ ông, có tên không nhịn được mà đá ông mấy cái khiến ông đau đớn

" Má nó, ông già ông tỉnh rồi sao, ôi cả cô cháu gái xinh xắn nữa nè, tao tưởng đâu hai ông cháu mày con muốn tụi tao kêu thức nữa chứ"

Tên vừa lên tiếng còn không quên bước tới sờ vào cái má mềm mịn của cô, hắn nói tới " cháu gái xinh xắn" thì bóp mạnh vào má của cô một cách, ánh mắt cũng không che giấu sự thèm thuồng dâm đãng của mình, hắn chép chép miệng rồi tặc lưỡi một cái như tiếc nuối rồi buông tay đứng dậy

Những tên còn lại thấy hắn như vậy cũng không quan tâm ngược lại chúng bước tới chỗ ông, nắm cổ áo ông kéo lên, một tên trong số đó lên tiếng

- " Ông già, tỉnh rồi thì nhanh đọc số điện cho thằng mà ông cứu tới đây cứu hai ông cháu ông, ngoan ngoãn một tụi tao sẽ không cho ông cháu ông ăn đòn nếu không thì...."



- "Nếu không thì sao"

Ông nghiêm mặt hỏi lại tên vừa nói, đôi mắt ông mở to nhìn thẳng vào mắt chúng, một chút sợ hãi mà chúng muốn nhìn thấy từ ông cũng không có, chỉ thấy được sự quật cường không sợ hãi từ ông khiến chúng bất ngờ, ngay cả A Nguyệt kế bên im lặng, trừng mắt nhìn bọn chúng nữa điểm sợ hãi cũng không lộ. Khi nãy chúng vừa bước vào cô rất sợ hãi nhưng khi nghe chúng nhắc tới anh cô hiểu rõ một chuyện chúng bắt cô và ông ra làm con tin để uy hiếp bắt anh lộ diện nhằm bắt anh lại nên cô đã cố trấn định bản thân trước sự đe doạ trước bọn côn đồ.

" Đương nhiên là cho hai ông cháu mày biết thế nào là sống không bằng chết, tao khuyên một câu ngoan ngoãn nghe lời như vậy mới không bị thương chứ "

Hắn vừa nói vừa lấy con dao găm vỗ vỗ vào gương mặt của ông, đây chính là lời cảnh cáo của chúng dành cho ông, ông vì hành vi của chúng có hơi dao động, không phải ông sợ bản thân bị đau hay bị thương mà ông sợ A Nguyệt vì chuyện này mà bị vạ lây nhưng ông không muốn khai ra hay làm theo lời chúng nếu ông nghe theo chúng chắc chắn Nhật sẽ gặp nguy hiểm nên ông vẫn lựa chọn giữ im lặng.

Chúng thấy lời đe doạ cũng mình không giúp chúng đạt được mục định. Tên lão đại tức dặn nhào tới đấm đá ông và A Nguyệt đám đàn em cũng hùa theo đánh đập. Chúng kéo hai ông cháu tách nhau ra mà đánh, đánh chán chúng chuyển sang dùng cây đập liên tiếp vào ông và A Nguyệt, cô bị đánh nên la lên ông thầy cô bị thương mà xót, quên luôn bản thân mà bò từng chút một tới chỗ cô chấn gậy thay cô, cả bọn đó cũng chán nên không tách ông và cô ra nữa cũng vì vậy mà ông đa số là chịu đòn nhiều thay cô, cô thấy ông như thế thì đau đớn

- " Ông ông lùi ra đi...ông đừng chấn cho con nữa hức hức"

- " Tôi xin các người, tôi lạy các người,đừng đánh nữa... đừng đánh nữa...đừng "

Tiếng cô không ngừng vang, tiếng khóc lóc van xin của cô không ngừng lại, cô thấy trên lưng ông có máu, máu ngày càng nhiều, cô được ông chấn cho nên không bị thương nhiên, tấm thân nhỏ bé của cô run lên bần bật. Những lần chúng hạ gậy xuống là buông ra những lời buông ra những lời nhục mạ chửi rủa, họ nghe tiếng khóc và cầu xin của cô ngược lại không thấy thương xót mà còn sung sướng, chúng cười " ha hả" động tác của chúng càng nhanh càng mạnh

" Ông già, ông có làm không? Làm không?"

Đám đàn em ngừng lại, tên là lão đại vừa nói vừa đánh xuống người ông, hắn từ nãy giờ đã không còn sự kiên nhẫn nữa rồi, bên trên hắn không ngừng gây áp lực đã khiến hắn khó chịu, mấy bữa trước bên trên biết hắn bắt tên oắt kia thất bại đã vô cùng tức giận còn phạt hắn rất nặng nếu không phải hắn khó khăn lắm mới xin một cơ hội cuối lấy công chuộc tội thì bây giờ hình phạt mà hắn phải chịu chắc chắn chỉ có chết vô cùng thảm mà thôi. Càng nghĩ hắn càng tức giận, chợt hắn thấy một cái chai thủy tinh gần đó hắn ngay lập tức với tay lấy cái chai hướng tới đầu ông đập xuống, cô nằm trong lòng ông không nghĩ nhiều, dùng hết sức nắm lên người ông, chai thủy tinh đập thẳng vào sau đầu cô, máu bắt đầu tuôn ra, ông bên đây đang nhắm mắt chịu đựng cơn đau khác sắp tới, nhưng đợi mãi không thấy nên mở mắt ra ông bàng quàng thấy có máu từ phía trên chảy xuống, từng giọt từng giọt máu đó không phải của ông thì chỉ có thể của A Nguyệt, ông đau đớn muốn lật người lại nhưng vì bị trói mà khó khăn, nước mắt cứ như vậy mà rơi không ngừng, ông không ngừng kêu lên, tiếng ông giờ đây như xé da xé thịt đau đớn vô cùng

- " A Nguyệt, A Nguyệt, con nghe ông kêu không? Ông xin con trả lời đi... Trả lời ông đi "

- " Ông.... con đây...con...conn không sau..ông đứng lo..."

A Nguyệt đau đớn thốt lên từng câu từng chữ, máu trên đầu cô đang chảy không ngừng, cô đau nhưng cô không dám thốt lên nữa câu cô sợ, ông lo. Bọn họ thấy cảnh này ngược lại không thương xót mà còn cười lớn, chúng giờ đây như đang thưởng thức một khung cảnh đẹp vậy, đôi mắt chúng nhìn chằm chằm vào hai ông cháu ánh mắt chúng còn có ý cười. Tên lão đại thì không như vậy, mặt hắn nhìn rõ ra sự tức giận và mất kiên nhẫn từ lâu, hắn khó chịu, hai chân mày hắn nhíu chặt lời hắn thốt ra gằm gừ như cọp



- " Ông già, tao hỏi ông một lần nữa, có làm không? "

- " Ông... không được..không được làm theo... chúng "

A Nguyệt khó nhọc nói, cô không muốn ông vì mình mà làm theo ý chúng nếu làm theo anh của cô sẽ gặp nguy hiểm, hai ông cháu cũng khó thoát ra an toàn. Hắn thấy ông vẫn im lặng, lại nghe câu nói của cô làm cho hắn chú ý, đôi mắt hắn híp lại, với tay nắm cô kéo ra rồi quăng ra một góc, cô bị va đập lại bị thương nên kêu lên một tiếng "A".Hắn quay đầy nhìn lại tên đàn em trước đó đã sờ mặt cô nói

" Con nhỏ đó, cho mày chơi nó đi, chơi đã thì cho anh em khác hưởng thụ"

Tên đó nghe lão đại mình nói vậy thì mừng rỡ, từ nãy giờ hắn đã thèm cô nhỏ vãi, trước giờ hắn đã chơi nhiều con chưa bao giờ hắn chơi được đứa bé nào đẹp như cô, nghĩ tới đây hạ bộ hắn nóng rang, bước chân ngay một nhanh hơn tới trước cô, cô nhận thấy sự nguy hiểm từ kẻ trước mặt, nước mắt đằm đìa cố bò lên ra phía sau

" Ông đừng, đừng lại đây "

Ông của cô nghe tên lão đại nói thì sợ hãi, hoảng loạn vô cùng hướng tới hắn buông lời van xin nhưng hắn không quan tâm. Cô bên đây bị tên đàn em xé áo, bàn tay hắn sờ mó cô từng chỗ một cô liên tục cầu xin hắn tha cho mình, ngược lại lời cầu xin của cô làm cho hắn hưng phấn hơn, hắn bổ nhào vào cô, tay sờ mó bên thì liếm láp cô như một con chó, cô la toáng loạn lớn, tiếng cô thất thanh vang lên khắp căn nhà. Hắn nhanh tay kéo quần cô xuống, rồi vội vàng mở khoá quần của bản thân lộ ra " cậu nhỏ" của hắn, cô sợ tới run người, khóc lóc cầu xin

- " Xin ông, xin ông tha cho tôi, đừng, đừng mà"

- " Ngoan không sao đâu, rất nhau cháu sẽ cảm thấy sướng thôi, ngoan sẽ không đau, mau bạnh háng ra "

Hắn vừa nói tay bắt đầu chạm vào đùi kéo hai chân cô ra, cô kháng cự nhưng vì sức cô yếu nên ngay lập tức đã mở được chân cô ra, nhìn thấy nơi nhạy cảm hồng hào của cô mà nuốt nước miếng. Hắn vội vàng định đâm" cậu nhỏ " vào nơi nhạy cảm ấy thì

- "Tôi làm, tôi sẽ làm, xin các ông tha cho cháu tôi "

Lời này của ông, làm cho tên đó ngừng lại, lão kia cũng nắm tên đàn em đang muốn" sung sướng " kia quăng ra chỗ khác. Cô lúc này, vội vàng ôm lấy thân thể, tay chân hoảng loạn ôm lấy quần áo, trốn vào một gốc, đôi mắt láo lia nhìn xung quanh. Ông thấy cô bình an không tổn hại thì mới thở phào một hơi nhưng mà lần này chắc sẽ chở thành bóng ma tâm lý của cô, ông đau lòng nhìn cô sao đó ông cứng ngắt nhìn thẳng vào tên lão đại

- " Tôi có thể làm theo yêu cầu của mấy người nhưng phải đảm bảo sẽ không làm gì ông cháu tôi"

- " Được "
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.