Sau ngày hôm đó, A Nguyệt phải nằm viện ba ngày trong ba ngày phải nói là như cực hình với cô. Nhật lúc nào cũng bắt cô nằm yên trên giường không cho đi đâu, anh bảo đó là vì tốt cho cô nhưng anh có biết cô chán lắm rồi hay không? Cứ nắm lì trên giường cô cứ cảm giác mình sắp già tới nơi vậy, mọi thứ anh đều cơm bưng nước rót cho cô, cô nhớ cô bị thương nặng ở đầu còn tay chân cũng có nhưng chỉ có chút bầm hay rách da một chút thôi, bản thân cô đâu liệt mà anh phải chăm sóc cô thế, nhiều lần cô kháng nghị nhưng lần nào cũng như lần ấy cô đều thua cuộc một cách ê chề nhất. Nghĩ tới đây cô chỉ biết thở dài, chợt bên ngoài có tiếng nói gì đó, A Nguyệt quan sát thì thấy có hai chú mặc cảnh phục bên cạnh là đám người đã đánh cô, còn có một chú cao to trên tay đang xách theo cái cặp, cô biết người này, chú là luật sư của cô cũng là cậu ruột của Tiểu Linh, người được gia đình Tiểu Linh giao phó vụ việc cô đánh đây mà.
Chú luật sư đi vào thấy A Nguyệt nằm trên giường thì nở nụ cười với cô bé, sau lại hướng tới Nhật người đang gót sữa cho cô nói:
" Hôm nay chú cùng các anh cảnh sát mang tới bốn bạn nhỏ này, chính là người đã thực hiện việc hành hung đối với bé A Nguyệt được xác thực bằng camera đối diện nơi xảy ra vụ việc "
Bốn đứa trẻ đó nghe thấy nhắc đến mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-tat-ca-cua-anh/3599499/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.