Tại thị trấn nhỏ ở một vùng quê nghèo đang chào đón những tia nắng bình minh, khởi đầu mới của một ngày mới bắt đầu, tại đây có một ngôi nhà có phần hơi nhộn nhịp:
"Ông ơi,ông ơi,sao hôm nay ông lấy nhiều hoa hồng thế,lại còn màu đỏ nữa chứ" người nói ra lời này là một cô bé tầm sáu tuổi, cô có mái tóc óng mượt đen nhánh,làn da có phần bị rám nắng nhưng cũng không thể che đi gương mặt xinh đẹp như thiên thần của mình.
Một ông cụ từ bên trong bước ra nhìn vào cô bé với gương mặt từ ái nhẹ nhàng:
" Con đấy lại quên rồi sau,hôm nay là ngày 14/2, là ngày mà nhu cầu về hoa rất cao ở các cặp đôi"
Cô bé nghe thế thì cười trừ, quả thật cô quên, rõ ràng hôm qua cô còn tính sẽ thức thật sớm để phụ giúp ông bày sạp hàng ra bán.
Ông cụ nhìn cô híp mắt cười cười rồi nói:
" A Nguyệt, quả nhiên là con quên rồi,con bé này hay thật đấy, mới tí tuổi đã quên trước quên sau, có khi nào mai này con quên luôn ông không??"
Cô bé tên A Nguyệt nghe thế thì chạy đến ôm chân của ông vừa cười vừa nói:
" Sẽ không, A Nguyệt sau này sau có thể quên ông được,con còn muốn lớn lên thật nhanh để còn phụ giúp ông nhiều hơn,hiếu kính với ông nhiều nữa cơ"
Ông cụ nghe thế trên mặt hiện lên ý cười, người hơi khom một chút,với tay xoa đầu cháu gái nhỏ:
" A Nguyệt à,con không cần phải lớn nhanh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-tat-ca-cua-anh/3599486/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.