Chẳng lẽ do dạo này suốt ngày ăn cóc xoài mà dạ dày đau sao? Cô lê từng bước chân đến hội trường, mặt vẫn xanh như tàu lá, Văn thấy cô có vẻ không khoẻ, liền đi về phía cô hỏi:
- Em sao vậy? Có chuyện gì sao?
Cô lắc đầu, nhìn anh mỉm cười:
- Không sao, em không khoẻ chút thôi. Chắc mấy ngày Tết chỉ ăn rồi nằm chẳng vận động gì nên giờ em thấy hơi uể oải. Với đêm qua anh hành em như thế chẳng mệt thì sao? Chút về em ngủ giấc là khoẻ.
Văn có chút xót xa trong lòng, khẽ gật đầu mau chóng phát quà cho nhân viên rồi mau chóng chở cô về nhà. Về đến nhà cô nằm vật ra giường, còn không thèm ngó đến đống cải ngoài vườn. Anh kéo tấm chăn lên đắp cho cô, rồi nhẹ nhàng mở cửa ra ngoài. Đám cải lần trước đã ăn hết, lần này cô lại gieo mấy cây mới, chỉ vừa nảy mầm, mấy cây dâu tây quả đã lớn rồi. Anh lấy nước tưới một chút cho nó, rồi bỗng bật cười. Bản thân anh nhiều khi cũng thấy lạ lẫm trước sự thay đổi của mình. Anh vốn dĩ chỉ biết đến công việc, cơm đường cháo chợ, vậy mà từ ngày lấy cô anh biến thành người chồng mẫu mực, hằng ngày cùng cô làm việc nhà, làm mấy luống cỏ trong vườn chẳng những không khiến anh cảm thấy phiền mà còn hạnh phúc vô bờ. Trước kia anh cứ nghĩ rằng tình yêu đẹp phải là cùng nhau dự mấy bữa tiệc, đi mấy nhà hàng sang trọng, du lịch năm châu bốn bể hoá ra không phải, chỉ cần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-sinh-menh-cua-anh/1404622/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.