Nói thật thì sau khi kiểm tra xong cô cũng không biết nên đi đâu nữa.
Thôi thì cứ lên taxi rồi tính sau vậy...
Nghĩ vậy cô bèn nhờ cô y tá lúc trước đưa ra cổng bệnh viện. Nhưng cô không ngờ rằng ở ngoài bệnh viện đã có xe chờ đón cô rồi.
Thật ra thì xuyên vào người giàu giàu thế này cũng thích lắm chứ bộ.
Haha... làm việc gì cũng không cần suy nghĩ, muốn gì cũng có, xe thì đưa đón tận nơi...
Mất đi đôi mắt mà cô đổi được từng ấy thứ thì cũng không thiệt đâu nhỉ.
Sau khi lên xe thì cô quyết định về nhà luôn. Dù sao thì cũng chỉ đi được nơi đó thôi.
Không có đôi mắt cô cũng không thể đi chơi được.
Cô lại càng không nên về nhà tổ, thật sự thì cô rất sợ mỗi khi bà và mẹ hỏi cô chuyện con cái.
Haizzz...
Sau khi về được đến nhà thì cô leo lên giường luôn.
Lúc này cô lại đột nhiên nhớ những ngày tháng học đại học trước đây, hết ăn, chơi rồi lại ngủ... Công nhận bình yên thật.
Cứ nghĩ như vậy mà bất giác cô ngủ lúc nào không hay.
Khi Chu Linh còn cảm giác ngủ chưa đủ thì đã có một hồi chuông điện thoại đánh thức cô.
Cô phải mất một lúc mới mò được nó ở trong túi xách.
Bởi vì mắt không nhìn thấy cho nên cô chỉ có thể chọn một chiếc điện thoại phù hợp để dùng, cũng không thể dùng cảm ứng như trước được.
Thuần thục nhấn nút nghe, Chu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-phien-phuc-cua-toi/2413155/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.