Sau khi tiếp nhận công ty, Dương Thành bận rộn từ sáng sớm đến tận tối nên anh ở lại chung cư của mình gần công ty.
Hôm nay, sau khi kết thúc cuộc họp thì cũng đã đến buổi trưa. Anh để cho thư kí của mình đi đặt bàn trước còn mình thì đi sau.
Vừa bước ra khỏi cửa công ty, anh đã thấy một bóng người nho nhỏ đang chật vật ở giữa đường.
- Ngu ngốc...
Dương Thành không quan tâm buông một câu, thời buổi này còn có người ngu ngốc như vậy, tự tử ở giữa đường. Sao không đến nơi không có người mà tự tử?
Dương Thành tiếp tục đi thêm vài bước nữa, ngẫm nghĩ thấy bóng hình kia có vài phần quen thuộc, rất giống Chu Linh. Nhưng không phải cô bị mù sao? Sao có thể ra được giữa đường như vậy?
Hiếu kì, Dương Thành lại quay lại nhìn. Ở góc độ này, Dương Thành có thể nhìn thấy sườn mặt của cô gái.
Sau khi xác định đó là Chu Linh, nhìn thấy một chiếc xe mô to sượt qua cô, Dương Thành chợt thấy hốt hoảng, ngực như bị đè một tảng đá, đến thở cũng khó chịu.
- Phiền phức...
Dương Thành gằn một câu, sau đó nhanh chóng vượt qua dòng xe cộ gấp rút đi về phía cô.
Bước đến trước mặt Chu Linh, Dương Thành thở phào một hơi, sau đó lại đột nhiên cảm thấy tức giận. Cũng không biết nặng nhẹ nắm lấy cổ tay cô mà phát tiết sự giận dữ của mình.
- Đau...
Thấy cô gái bên cạnh khẽ kêu đau, Dương Thành hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-phien-phuc-cua-toi/2413136/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.