Dương Thành vừa đưa Chu Linh về phòng, đóng cửa lại sau đó lập tức để cô xuống. Anh cũng không biết mình bị làm sao nữa. Chỉ cảm thấy mình rất cần giải tỏa ngay bây giờ.
Cái cảm giác lo được lo mất này... anh không muốn lại lần nữa cảm nhận qua.
Lại nhìn Chu Linh vô tội đứng vẫn đứng ở trước cửa, cúi đầu. Thật sự anh là không lỡ mắng cô. Nhìn cô như vậy tâm thật sự là cũng mềm xuống nhưng anh không bỏ qua được chuyện hôm nay.
Dương Thành nghiêm mặt.
- Em không có gì muốn nói với anh sao?
Chu Linh trên đường trở về cũng đã nghĩ đến chuyện này rồi, nghĩ phải chuẩn bị tâm lý giải thích thật tốt, cũng biết anh sẽ nghiêm hình bức cung nhưng hiện tại nghe thấy anh nghiêm giọng như vậy, thân hình cô không tự chủ được vẫn run nhè nhẹ.
Chu Linh hít một hơi, cố gắng gìm lo lắng xuống. Anh cũng không thịt được mình... Sợ gì chứ...
Mặc dù tự cổ vũ như vậy nhưng khi nói ra, âm điệu không tự chủ được run run.
- Em ngồi ở đó chờ lâu quá nên em nghĩ ra biển chơi...
Dương Thành vừa nghe đến đó, sắc mặt âm trầm.
- Em còn dám ra đó một mình.
- Em chỉ nghĩ chơi ở ven bờ thôi, một lúc sẽ quay về... ai ngờ...
Dương Thành lại nghĩ đến hôm nay nếu không may thì có lẽ người đuối nước chính là cô.
- Em lại còn dám chạy lung tung. Mắt đã không thấy thấy thì đừng đi một mình.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-phien-phuc-cua-toi/2413097/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.