Cả buổi chiều cho đến tận tối muộn, Chu Linh đều không được ngồi yên. Ba mẹ Dương Thành sau khi đến xác nhận Dương Thành không sao thì cũng yên lòng, sau đó phó thác Dương Thành cho cô.
Cả buổi, hết tổng giám đốc công ty này lại đến công ty khác đến, sau đó lại các lãnh đạo cấp cao,... của Dương thị tới. Người ra người vào không ngớt. Thật mệt mỏi mới đến giờ cơm tối.
Y tá vừa đưa cơm đến, Chu Linh không nhìn thì thôi vừa nhìn đã thấy đói. Thấy Dương Thành vẫn ngồi im, cô bèn thức thời ra đỡ anh dậy.
Không biết có phải do cô nghĩ nhiều hay không... Từ lúc Dương Thành bị tai nạn đến giờ, thái độ của anh đối với cô như thay đổi 180 độ, còn lạnh nhạt hơn so với lúc trước cô mới đến.
Chắc cô nghĩ nhiều rồi...
Nhưng vào lúc này, một tiếng kêu gào thảm thiết vang lên, ngay sau đó "Uỳnh" một tiếng cánh cửa phòng bị đập mở ra.
Lâm Thần vừa nhìn thấy Dương Thành đang thảnh thơi ngồi trên giường chuẩn vị ăn cơm, cơn tức giận lập tức tăng thêm vài phần.
Chạy thẳng đến chỗ Dương Thành, giật lại bát cơm của anh. Lâm Thần gào lên.
- Cậu đi đứng cái kiểu gì vậy? Uổng công tôi coi cậu là anh em tốt, vậy mà... vậy mà cậu nỡ lòng nào đối xử với bảo bối của tôi như vậy hả?
Lâm Thần kể nể xong còn không quên lau khóe mắt vốn không có tí nước mắt nào.
Thấy Dương Thành không để ý đến mình thì lại bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-phien-phuc-cua-toi/2413080/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.