Dương Thành tỉnh dậy, phát hiện bên cạnh trống không. Như nghĩ đến gì đó, anh bật cười, đứng dậy đi làm vệ sinh cá nhân.
Vừa mới ra khỏi phòng ngủ, Dương Thành đã thấy mùi vị gia đình ngập tràn khắp mọi ngóc ngách trong nhà.
Theo thói quen, anh lập tức đi xuống phòng bếp. Trên bàn ăn đã bày một số món ăn đơn giản, vẫn đang bốc khói nghi ngút.
Chu Linh lúc này đang mặc một chiếc tạp dề màu hồng nhạt đơn giản, không có trang trí gì. Đơn giản như con người cô vậy.
Chu Linh cũng không biết Dương Thành đã xuống, để ý nồi cháo vẫn còn trên bếp.
Dương Thành đứng dựa vào của phòng bếp, có chút thất thần nhìn Chu Linh. Khung cảnh xung quanh cô như mờ đi, làm nền cho cô.
Thật lâu rồi anh không có cảm giác yên bình như vậy. Sáng đi làm, tối về luôn luôn có Chu Linh chờ đợi.
Anh còn mong gì hơn nữa.
Dương Thành còn tiếp tục nhìn cô, thì một tiếng kêu nhỏ bé phát ra, như một chiếc kim chọc thủng khoảnh khắc hiếm có này.
Anh lập tức đi về phía Chu Linh. Thấy cô mờ mịt nhìn ngón tay bị đứt, cũng không có ý định bịt lại. Anh lập tức cầm lấy, không chút suy nghĩ ngậm lấy ngón tay đang rỉ máu của cô.
Chu Linh lúc này mới hồi phục tinh thần, từ từ ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt đẹp trai gần trong gang tấc, vì lo lắng mà hai đầu lông mày hơi nhíu lại.
Dương Thành bỏ ngón tay Chu Linh ra, thấy máu đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-phien-phuc-cua-toi/2413068/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.