Sáng hôm sau, bởi vì Chu Linh lại không nhìn thấy nên anh liền đưa cô ra ngoài ăn.
Ăn xong, Dương Thành liền ôm Chu Linh trở lại xe.
Chu Linh thầm nghĩ, ôm vài lần thì có thể nói là tình thú, nhưng cứ ôm đi ôm lại như vậy, anh không mệt nhưng cô cũng ngại. May mắn... Hôm nay cô cũng không nhìn thấy gì. Cô thật sợ ánh mắt của người đời.
Vì thế, sau khi lên xe, Chu Linh ngay lập tức tỏ rõ quan điểm của mình.
- Hay là anh cho em về nhà đi. Như thế này thật không tiện cho lắm.
Dương Thành lái chiếc xe đã lâu rồi không đi, có hơi ngượng tay. Sáng nay, khi xuống ga ra thì đã không thấy chiếc xe anh hay đi đâu.
Mẹ nó! Tên tâm thần phân liệt kia dám lấy chiếc xe yêu quý của anh.
Lại còn cái gì mà Lâm Thần. Đáng ra nên gọi hắn ta là Tâm Thần mới đúng.
Dù trong lòng đã mắng chửi tên kia hàng trăm lần nhưng bề ngoài Dương Thành vẫn rất điềm tĩnh. Anh vừa nhìn đường, vừa thản nhiên nói.
- Anh còn chưa nói, em lo cái gì.
Chu Linh nghẹn một hơi, rồi lại nhanh chóng nói tiếp.
- Không phải nói em đến công ty giám sát anh sao? Hiện giờ em cũng không nhìn thấy. Hay là... để hôm khác đi. Được không?
Chu Linh chạm được đến tay áo Dương Thành, không nghĩ ngợi gì, liền lắc qua lắc lại làm nũng.
- Em có dừng lại không? Anh còn đang lái xe đấy.
Chu Linh nghe Dương Thành lớn tiếng, như quả bóng xẹp, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, tủi thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-phien-phuc-cua-toi/2412747/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.