Sáng hôm sau, bởi vì Chu Linh lại không nhìn thấy nên anh liền đưa cô ra ngoài ăn. Ăn xong, Dương Thành liền ôm Chu Linh trở lại xe. Chu Linh thầm nghĩ, ôm vài lần thì có thể nói là tình thú, nhưng cứ ôm đi ôm lại như vậy, anh không mệt nhưng cô cũng ngại. May mắn... Hôm nay cô cũng không nhìn thấy gì. Cô thật sợ ánh mắt của người đời. Vì thế, sau khi lên xe, Chu Linh ngay lập tức tỏ rõ quan điểm của mình. - Hay là anh cho em về nhà đi. Như thế này thật không tiện cho lắm. Dương Thành lái chiếc xe đã lâu rồi không đi, có hơi ngượng tay. Sáng nay, khi xuống ga ra thì đã không thấy chiếc xe anh hay đi đâu. Mẹ nó! Tên tâm thần phân liệt kia dám lấy chiếc xe yêu quý của anh. Lại còn cái gì mà Lâm Thần. Đáng ra nên gọi hắn ta là Tâm Thần mới đúng. Dù trong lòng đã mắng chửi tên kia hàng trăm lần nhưng bề ngoài Dương Thành vẫn rất điềm tĩnh. Anh vừa nhìn đường, vừa thản nhiên nói. - Anh còn chưa nói, em lo cái gì. Chu Linh nghẹn một hơi, rồi lại nhanh chóng nói tiếp. - Không phải nói em đến công ty giám sát anh sao? Hiện giờ em cũng không nhìn thấy. Hay là... để hôm khác đi. Được không? Chu Linh chạm được đến tay áo Dương Thành, không nghĩ ngợi gì, liền lắc qua lắc lại làm nũng. - Em có dừng lại không? Anh còn đang lái xe đấy. Chu Linh nghe Dương Thành lớn tiếng, như quả bóng xẹp, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, tủi thân lẩm bẩm. - Không thích thì thôi vậy... Thấy Chu Linh như vậy, Dương Thành lại không đành lòng. - Anh không cố ý mắng em đâu. Chu Linh nghe được anh mềm giọng, lại trở nên điêu ngoa. - Vậy ý anh là anh cố tình có đúng không? - Em đừng như vậy nữa. Vừa nãy anh đang lái xe, nếu xảy ra chuyện gì, anh thì không sao, nhưng anh là sợ em bị thương. -... Mặt Chu Linh đã hơi hồng hồng rồi, nói không cảm động thì cũng không phải, dù sao từ nhỏ đến giờ mới có một người đàn ông lo cho cô đến vậy. Dương Thành ngừng một lát, sau đó ngượng ngùng nói tiếp câu từ sến súa thông qua sách báo, internet,... - Còn nữa, ai cần em đến giám sát? Vợ anh chẳng lẽ không được đến nơi làm việc của chồng để chơi chắc. Dừng một lát, anh lại nói tiếp. - Nói tóm lại, hôm qua em đồng ý rồi, không thể thất hứa như vậy. Như vậy là không ngoan đâu. - Nhưng... - Giờ em không muốn cũng phải đến. Đã đến nơi rồi. - ... Dừng xe tại tầng hầm của tập đoàn, Dương Thành xuống xe, đi mở cửa cho Chu Linh, sau đó lại ôm cô đi về phía thang máy chuyên dụng. - Em tự đi được. Vết thương đỡ đau rồi. Dương Thành mặt không biểu cảm bước tiếp. - Anh không nỡ. - ... Thật sự thì... Chu Linh không nói được nữa. Hôm nay Dương Thành cứ sến sến kiểu gì ý, không hề giống anh thường ngày. - Hôm nay anh làm sao vậy? Bỗng dưng tốt như vậy... Không lẽ anh đã làm chuyện gì có lỗi với em? - ... Dương Thành đen mặt, không lẽ mình biểu hiện hơi quá? Thật ra thì hôm qua, anh có thấy Chu Linh xem một bộ phim Hàn Quốc, rồi hâm mộ cái gì mà nam chính dịu dàng, yêu thương nữa chính. Lại nghĩ anh có bạc đãi gì cô sao? Hay nam chính đó có gì hơn anh? Không phải nói quá chứ, anh mà vào làng giải trí thì cái lũ diễn viên đó thất nghiệp hết.
Phụ nữ cũng lạ thật. Lạnh lùng thì nói không quan tâm đến khi dịu dàng săn sóc thì lại nói làm chuyện gian rối. Dương Thành nhìn Chu Linh trong lòng mình, khôi phục lại bề ngoài lạnh lùng. Anh là ai mà phải so sánh với mấy tên tiểu thịt tươi kia chứ. Hơi đâu mà đi học mấy cái thứ hư cấu ttong phim ảnh cơ chứ. Thật mất hết hình tượng. - Em nói ít đi một câu thì sợ người khác nói em câm à? - Ơ... - Ơ ơ cái gì? Có im không? - Nhưng mà... Chu Linh còn chưa kịp nói, đã bị một vật thể mềm mại, ấm nóng chặn lại. Đến khi nhận ra là Dương Thành đang hôn mình thì đầu lưỡi anh đã lách vào trong từ lâu. Đến khi Chu Linh khó thở, cả người như nhũn ra, Dương Thành mới dừng lại. Thấy gương mặt cô ửng hồng, Dương Thành lại không kiểm soát được mà cắn nhẹ một cái lên mặt cô. Chu Linh lập tức đẩy Dương Thành ra, lau lau nước bọt dính trên mặt có chút ghét bỏ. Dương Thành chỉ cười cười nhìn cô rồi thôi. ... Rồi cũng đến tầng làm việc của Dương Thành. Nhân viên trong phòng vẫn làm việc rất chăm chỉ. Nhưng không biết ai làm vỡ ly nước. Trưởng phòng Triệu chau mày nhìn về phía phó phòng đang lắp bắp không nói lên lời. Còn chưa kịp quát, đã thấy khuôn mặt như thấy quỷ của cậu ta. Theo hướng cậu nhìn, anh ta liền gặp quỷ. - Không thể nào... Anh ta không quan tâm người phụ nữ là ai. Chỉ là từ khi làm nhân viên ở đây, đến nay cũng gần 10 năm rồi, nhưng cũng chỉ đến hôm nay mới nhìn thấy cái cảnh này. Sau khi Dương Thành đưa Chu Lih vào phòng rồi, cuộc bàn tán bên ngoài vẫn còn tiếp diễn. - Lần đầu tiên tôi thấy Tổng giám đốc ôm một người phụ nữ đó. - Tôi cũng vậy, nhìn đi. Thật là soái mà... nhưng không phải mấy hôm trước, tổng giám đốc còn rất tình cảm với vợ mình sao? - Cô thì biết cái gì. Đấy chỉ là che mắt thiên hạ thôi. - À... - Chúng ta là nhân viên, cứ im miệng là việc là được rồi. - Ừm. Vừa ra khỏi thang máy, Chu Linh đã cảm giác có rất nhiều ánh mắt nhìn mình, lại thêm vừa rồi bị Dương Thành cắn một miếng nên cô không nghĩ ngợi gì liền rúc đầu vào ngực anh. Cộng với cô thay đổi phong cách thời trang cho nên là đa phần mọi người sẽ không nhận ra.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]