Trong cơn mơ màng tỉnh giấc, Hoàng Sa nghiên đầu nhìn nam nhân đang yên tĩnh ngủ một bên, khóe môi cô như có như không cong lên tạo thành một nụ cười nhẹ, nhưng ý cười lại không lan tới đáy mắt.
Khẽ khàng ngồi dậy, Hoàng Sa chậm rãi bước từng bước tới bên bàn làm việc, trêи mặt bàn gồm những báo cáo nghiên cứu lộn xộn còn có một cây bút máy.
Tầm mắt cô đặt trêи cây bút máy chừng hai phút, mới dám cầm nó lên, đặt trong tay mà lay hoay chơi đùa.
Đột nhiên sau lưng một cánh tay thon dài vươn tới nắm lấy bàn tay đang lay hoay của cô.
Giọng nói trầm thấp bên tai khẽ thì thầm: “Hôm nay em không cần phải tiêm thuốc, trở về ngủ tiếp đi.”
Nam nhân đặt cây bút về lại trêи bàn, không một tiếng động xoay người bước ra khỏi phòng, tiếng ‘cạch’ nặng nề vang lên, cánh cửa đã được khóa chặt từ bên ngoài.
Hoàng Sa nhìn cây bút song lại nhìn về phía cửa phòng, nhếch miệng, cuối cùng vẫn đi về giường, cô ngồi một lát, cơn buồn ngủ cuồn cuộn tràn tới, ngã người nằm xuống, hai mắt chậm rãi nhắm lại.
Phòng này chỗ nào cũng được đặt camera, thật biến thái.
Lần nữa tỉnh lại, trong phòng đã có nhiều hơn một người, là nam nhân, hắn đang ngồi trước bàn làm việc đánh máy, cũng không biết sẽ ghi gì.
“Tỉnh rồi?” Nam nhân dừng động tác trêи tay, đứng dậy đi về phía cô.
Hắn ngồi bên giường, nhìn khuôn mặt nhỏ ngơ ngác của cô, khẽ hỏi: “Đói bụng chứ?”
“Ừm, đói thật…” Hoàng Sa đặt tay lên bụng, xoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-nu-vuong-toi-nguyen-cui-dau/4602994/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.