Kìm nén lại xúc động đang dâng lên, Lâm Từ bình thản đi tới, miệng mím thành một đường thẳng, im lặng nhìn cô.
“Anh họ ăn cơm chưa?” Hoàng Sa khó hiểu nhìn hắn, thấy hắn ngồi xuống thì hỏi một câu.
“Chưa…”
“A! Dì vậy mà quên đi gọi con, nào để dì bới cơm cho con.” Mẹ Hoàng nhớ con gái tới phát điên, vừa thấy cô thì chuyện gì cũng quên hết, giờ mới chợt nhớ ra đứa cháu bị bỏ quên của mình.
“Bà chủ để tôi.” Thím Hoa mỉm cười đi tới, tay cầm bát cơm trắng nóng hổi, đặt nó trước mặt của Lâm Từ.
“Anh họ ăn đi nha, mẹ đích thân đi phụ thím Hoa đó!” Ăn mà có đau bụng thì cũng phải kìm nén nha!
Mẹ Hoàng mặt xanh trắng, trừng con gái nhà bà một cái, hay cho tiểu nha đầu con!
“Ăn! Ăn hết đi!” Ba Hoàng bị bỏ quên tức giận vỗ bàn, lại nhận được ánh mắt trách cứ của vợ con, nghẹn đỏ cả mặt.
Hai mắt sáng lên, Lâm Từ cúi đầu nhìn bát cơm khói hun lượn lờ, môi bất giác cong lên.
Ấm áp mà hắn mơ ước đây sao…? Lâm Từ còn chưa bước ra khỏi cảm giác ấm áp mà gia đình mang lại, thì nghe thấy giọng nói nghiêm túc của Hoàng Sa, hắn ngẩng mặt lên nhìn cô, vẻ mặt nhu hòa như nước.
“Con là muốn nhắc tới ngọc bội gia truyền mà tổ tiên lưu lại…”
….
“Ưm ừm… người ta nhớ anh lâu như vậy rồi, mà cũng chỉ tặng người ta có chút quà như vậy, người ta giận đó.” Tiểu minh tinh hạng A, dáng người ʍôиɠ cong ngực nở, xinh đẹp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-nu-vuong-toi-nguyen-cui-dau/4602978/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.