“Tất nhiên là tôi không muốn chết rồi.”
ɖu͙ƈ Vệ Khanh ngẩn người, không ngờ cô lại xuất hiện ở đây.
“Khanh…” Đậu Ngọc Đào yếu ớt nhìn hắn, bộ dạng đáng thương hề hề.
Thấy vậy, tâm ɖu͙ƈ Vệ Khanh quặn đau, vội vàng đi tới đỡ cô ta lên an ủi.
“Khanh, hic em…” Đặt trọng lực hết lên người ɖu͙ƈ Vệ Khanh, cô ta không ngừng chảy nước mắt mắt, khuất nhục không thôi.
“Cô làm gì em ấy?” ɖu͙ƈ Vệ Khanh âm trầm hỏi, phóng sát ý vèo vèo lên người cô.
“Không làm gì.” Phóng sát ý cái con mẹ anh, lão nương sợ anh quá cơ!
Cơ mà… cũng hơi sợ thật.
ɖu͙ƈ Vệ Khanh không muốn nhiều lời với cô, lấy súng lên đạn, muốn giết chết cô càng nhanh càng tốt.
“Anh muốn giết tôi?” Hoàng Sa nhìn hai người họ ân ân ái ái, một người thì đổ tội, một người thì xử lý, thật là một cặp ưng ý hết sức.
ɖu͙ƈ Vệ Khanh không mở miệng, nhắm thẳng họng súng vào đầu cô, nhưng trong thoáng chốc hắn lại nảy sinh do dự.
“Bắn, Bắn đi chứ.” Anh có bắn, tôi cũng chết không được.
Đúng lúc này, sau lưng cô xuất hiện một người, hắn ôm chặt eo cô, kéo cô lùi về phía sau mình, lấy thân chắn trước cô.
“Bằng!” Tiếng súng hữu lực vang lên, gây rối loạn cả một đại sảnh, khiến nhiều người không khỏi hoảng hốt.
Trợn mắt nhìn Hạ Di ôm ngực ngã xuống, mặt Hoàng Sa không thể tin được.
Cô quỵ xuống trước người hắn, tay run rẩy áp vào vết thương, ngăn không cho máu tràn ra khỏi lồng ngực.
Chất lỏng đỏ tanh, tuông ra không ngừng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-nu-vuong-toi-nguyen-cui-dau/4602974/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.