Tôi đang suy nghĩ đến thất thần thì cửa sổ xe bỗng có tiếng gõ nhè nhẹ. Tôi ngồi thẳng dậy, định lên tiếng thì bác trai ra dấu hiệu im lặng với tôi rồi chỉ sang bên cạnh. Khanh đã sớm say giấc nồng, nhịp thở chậm rãi, thoải mái. Là bạn thân của nó, tôi biết rõ đã rất lâu rồi nó không có được một giấc ngủ thoải mái như vậy. Tôi khẽ cởi áo khoác, choàng lên cho nó rồi nhẹ nhàng mở cửa hông và cốp xe ra, cẩn thận giúp hai bác chất hành lý lên xe, hỏi nhỏ: “Bây giờ ở Italy có lạnh lắm không ạ?”
Bác trai khoác thêm cho bác gái một cái áo choàng dày xong mới yên lòng trả lời “Cũng không lạnh lắm con ạ, thời tiết khá thoải mái”
Bác nhẹ nhàng nhìn vào trong xe bằng một ánh mắt vô cùng ấm áp “Con bé ngủ thật ngon, rất lâu rồi bác không thấy nó ngủ yên bình như vậy”
Tôi khẽ gật đầu, giọng nói thoát ra khỏi miệng bỗng chất chứa lo âu “Nhưng con lo lắm, liệu mối quan hệ giữa nó với Kiên có khiến nó đau khổ thêm không??”
Bác trai ôm lấy eo bác gái, hai người nhìn tôi rồi mỉm cười. Bác trai vỗ vai tôi “Thuận theo tự nhiên đi con, nếu nó hạnh phúc thì tốt, còn nếu như không thì nó còn chúng ta mà. Bảo bọc nó quá cẩn thận về mặt tình cảm đôi khi cũng không tốt”
Tôi rối rắm suy nghĩ rồi gật đầu. Thôi vậy, cứ theo như lời bác trai nói, thuận theo tự nhiên thôi…
****
Khi tôi tỉnh dậy thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-nu-hoang-trai-tim-anh/2131617/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.