Tôi dựa vào lan cang của chiếc cầu dẫn vào Resost, nụ cười giả tạo trên môi đã tắt đi từ lúc nào. Chuyến choáng say trong mùi thơm dễ chịu của cacao, tôi bỗng chợt thấy trái tim mình thật lạnh lẽo. Thì ra tình yêu có thể đày đọa con người đến như vậy. Nếu lý trí có thể điều khiển được con tim thì sẽ hay biết bao nhiêu nhỉ. Như vậy thì sẽ không còn những cuộc tình mù quán và những con tim không bị tổn thương trong vòng luẩn quẩn của tình ái. Giống như trái tim tôi, một trái tim vốn cũng chẳng lành lặng gì…
Nhấp thêm vào ngụm rượu, tôi nhìn vào bên trong nhà hàng. Mọi người thật vui vẻ cười đùa, thật vui vẻ mà đùa giỡn với nhau. Nếu như tôi là tôi của trước kia, chắc chắn tôi cũng sẽ cùng chung với mọi người cười đùa. Nhưng tôi hôm nay không thể như vậy. Nụ cười hiện hữu trên khuông mặt tôi bây giờ chỉ là một nụ cười gượng gạo, không sức sống. Tôi không thể nào thoải mái vui đùa cùng mọi người được. Trong vài ngày đi du lịch này tôi phải tìm lại tâm trạng của mình mới được…
Tôi chống tay vào lang cang, ngẩn đầu nhìn ngọn hải đăng đang xoay tròn tỏa ra ánh sáng trắng đẹp đẽ trong đêm tối. Tôi ngắm nhìn đến ngẩn người cho đến khi sau lưng tôi vang lên một giọng nói nhàn nhạt “Chị đứng ngoài này không thấy lạnh sao??”
Tôi quay đầu. Edward đứng bên cạnh tôi, tay cũng chống vào lan cang, mắt nhìn về nơi xa xăm, hỏi nhỏ “Chị đang có chuyện buồn sao???”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-nu-hoang-trai-tim-anh/2131614/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.