Nhìn lại cánh cửa đã bị bung bản lề, tôi thực xấu hổ cười hềnh hệt “Nha, ngài hiệu trưởng Vincent yêu quý, gọi cháu lên đây có chuyện gì vậy??”
Bác Vincent liếc xéo tôi một cái tóe lửa, chập rì rì mà quăng lên trên mặt bàn một xấp văn kiện dày cộp đánh bịch một phát “Ryan fax văn bản cho cháu, nó bảo là không liên lạc với cháu được, thiệc tình, thằng nhóc đó không biết lưu luyến gì con nhóc không tim không phổi như cháu nữa ”
Tôi đứng tựa vào bàn, vừa chỉnh chỉnh mấy ngón tay, nói bằng giọng lơ đãng “Ai biết được nha, người ta có mị lực mê người thế này, chỉ có người không biết thưởng thức như bác mới không bị cuốn hút thôi đó chứ”
Bác Vincent đập bàn, chỉ chỉ tôi, ánh mắt vừa tức giận vừa mắc cười “Cháu…cháu…cháu…cháu nói ai không biết thưởng thức hả, cháu có tin ta gửi địa chỉ của cháu cho cái đám nhóc ở Canada để bọn nhóc đó lôi tuốt cháu về bên đó không???”
Aizzz….lão già này biết rõ yếu điểm của tôi thật đó….đáng ghét…
Tôi mỉm cười hềnh hệch “Bác Vincent, cháu giỡn, cháu giỡn thôi mà, bác là người có mắt thẩm mĩ nhất nhất nhất mà cháu từng gặp qua luôn đó….Bác đừng nói thông tin của cháu cho bọn họ biết nha…nha….nha…???”
Bác Vincent khẽ vẫy vẫy tay, ra vẻ vô cùng thiếu kiên nhẫn “Đi đi đi đi đi đi, càng nhìn thấy chàu thì càng thấy cháu chướng mắt, đi đi cho khuất mắt ta”
Tôi mỉm cười tươi, xoay người ra cửa, vừa đi vừa vẫy vẫy xấp tài liệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-nu-hoang-trai-tim-anh/2131604/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.