Ánh mắt của Ảnh vằn lên tia máu đỏ, đó là một dấu hiệu rất nguy hiểm, không phải nguy hiểm cho nhỏ mà là nguy hiểm cho cô ả Diệu Linh kia kìa. Tôi nắm chặt lấy tay nhỏ, tôi thật sự sợ, nếu nhỏ thực sự nổi điên, với thân thủ của tôi sẽ không thể nào cảng nhỏ lại được. Nhỏ thật sự rất mạnh, sức mạnh vượt qua cả nhận thức của tất cả cô ấm cậu ấm ở đây.
Tôi nắm chặt nhỏ, nhỏ giọng thì thào “Phi Ảnh, thôi đi, đi lên lớp với tao, có chuyện gì để mày bình tĩnh lại rồi tính tiếp” rồi lôi xềnh xệch nó lên lớp
Cô ả Diệu Linh ở đằng sau bây giờ mới hoàn hồn, tưởng chúng tôi chạy đi là do chúng tôi sợ cô ta, không biết sống chết hét to “Tụi mày, tụi mày, tụi mày được lắm, tụi mày dám đả thương bổn tiểu thư, tụi mày nhớ đó, tao sẽ mách ba tao, rồi tụi mày sẽ không yên với tao đâu”
Tôi cười lạnh. Đừng tưởng chúng tôi bỏ đi như thế này là chúng tôi sợ cô, Diệu Linh à. Những người dám sỉ nhục Phi Ảnh trước mặt tôi như thế này, từ trước đến giờ chưa một ai dưới tay tôi có thể nhận được một cái chết tốt. Chưa một ai….
Kéo được nhỏ về lớp, tôi thoáng thở phào nhẹ nhõm. Để nhỏ ở dưới đó thêm vài giây nữa chắc nhỏ sẽ giết chết cô ả ấy mất, khi đó thì phiền phức to.
Tôi lấy một chiếc gương nhỏ trong hộc bàn ra xem. Ừm, sưng hơi to nhưng không để lại vết móng tay, sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-nu-hoang-trai-tim-anh/2131601/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.