-“Đừng bỏ em, đừng bỏ em mà, em không biết yêu ai cả, em không biết làm gì cả…” 
-“Đứa trẻ không có cha đáng thương, nhưng em cũng đáng thương lắm, em thực sự, không chịu nổi nữa…anh à, anh đừng đi nhé!” 
Mình ôm chặt người ấy, trên người anh, không phải mùi hương nồng nàn quyến rũ như cũ, mà là mùi bạc hà thoang thoảng. Anh đổi sửa tắm rồi chăng? 
Đổi người yêu, đổi cả sữa tắm, hay đấy! 
Nhưng mùi này, thơm nhẹ nhàng, dễ chịu. 
Người yêu mới của anh, cũng vậy sao? 
Mình càng ôm chặt, quyết không cho anh đi. 
-“Nếu anh muốn, anh cứ cưới cô ta cũng được, có gia đình hạnh phúc với cô ta, nhưng đừng bỏ em, cho em là người thứ ba được không, em nguyện đứng trong bóng tối, em nguyện âm thầm, em sẽ ngoan, miễn anh đừng bỏ em, xin anh…” 
Anh không nói gì, chỉ ôm mình, thật chặt. 
Cái ôm đó, với mình như phao cứu sinh vậy, ấm áp, hạnh phúc biết bao. Thế gian này, trong giây phút đó, mình đã không thấy cô độc. 
Chẳng biết là mơ hay thật nữa, cứ thút thít mãi như đứa trẻ, vùi vào lòng anh, cảm giác quen thuộc vô cùng. 
Lâu lắm rồi, mới có giấc ngủ ngon tới thế. 
Để sáng hôm sau tỉnh giấc, gần như chết sốc. 
Anh đâu rồi? 
Người đàn ông này? Ai đây? 
Đầu óc choáng váng, chịu không lý giải được luôn, rõ ràng hôm qua là anh mà, sao lại biến thành người khác? 
Hắn ta còn nhìn mình, trìu mến lắm, như quen biết lâu rồi vậy, cái thể loại gì đấy, người này, mình đâu có biết? 
Mình đạp 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-nha/36251/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.