Hai vợ chồng ôm nhau, áp má ấp mũi, bao nhiêu ngày không gặp mà, tình củm lắm. 
Mình hỏi chồng, ba mẹ thế nào? 
Anh đáp mọi người đều khoẻ. 
Mình hỏi thế còn anh ra sao, sống tốt không? 
Anh bảo cảm ơn cô quan tâm, tôi rất ổn. Giọng dỗi đây mà, phải nịnh mãi đấy. 
-“Hai tuần đầu phát điên đi tìm em, không tìm được thì bực em kinh khủng, anh thấy anh chẳng quan trọng gì cả, em thích em bỏ lúc nào cũng được. Em quá là vô lương tâm.” 
-“Không phải thế mà…” 
-“Anh cho là thế đấy.” 
-“Thôi người ta xin lỗi đằng ấy, người ta đền nha.” 
Mình kéo mặt anh xuống, thơm thơm hôn hôn mất một lúc có người mới hạ hoạ được. 
-“Định thi gan với vợ cơ, mà sống một thời gian thì thấy khổ sở quá, rốt cuộc không chịu được đành phải xuống nước trước, lại tiếp tục đi tìm em.” 
Hỏi loanh qua loanh quanh mãi mà chồng chẳng đả động tới vấn đề vợ cần nghe gì cả. Rốt cuộc mình phải thẳng toẹt luôn. 
-“Nghe nói đằng ấy có con với em sinh viên nào đó thì phải, chuẩn bị làm cha của ba đứa trẻ, sướng nha, chúc mừng.” 
-“Ừ, cảm ơn.” 
Có tức không cơ chứ? 
Chẳng giải thích hay kể lể thêm gì cả. 
-“Nhân tạo hay tự nhiên?” 
-“Tự nhiên chứ nhân tạo làm gì cho tốn kém.” 
Sặc. 
Mình thề mình cố lắm rồi, mà cái mặt cứ méo xệch đi ý. 
-“Hàng họ thế nào, trẻ như vậy chắc tốt hơn vợ nhỉ?” 
-“Nhỏ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-nha/3094252/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.