Cả tuần sau đấy mình cứ như sống dở chết dở ý, không hiểu sao ốm nghén nặng đến vậy. Mãi mới được buổi khoẻ khoẻ để chồng chở đi siêu âm và khám tổng quát. 
Trái với tâm trạng những ngày trước, không khí hôm nay u ám kì lạ. Chồng ra ngoài nói chuyện với bác sĩ lâu ơi là lâu, khi vào thấy mặt buồn phiền lắm. 
-“Sao thế anh?” 
Anh quay mặt đi, mãi một lúc sau mới áp mặt lên cổ mình thủ thỉ. 
-“Chúng ta còn trẻ, hay để lần sau…” 
Nghe câu đó mà mình sởn cả gai ốc, cuống quít hỏi anh con làm sao, có phải con bị dị dạng hay có bệnh gì không, van nài dù sao cũng là cục máu cục thịt của mình, có gì bình tĩnh giải quyết. 
-“Con khoẻ, chỉ có điều đứa nhỏ này hư, nếu muốn giữ em sẽ rất khổ, từ giờ tới lúc đẻ chắc chỉ được nằm ở nhà dưỡng thai, nếu chẳng may…” 
Ôi mình thở phào luôn ấy. 
Mình biết chồng thương vợ lắm, sợ mình suy nghĩ ảnh hưởng sức khoẻ thành ra tóm gọn sự việc như vậy thôi chứ chẳng nói rõ tình hình cụ thể. Giữa con và vợ anh sẽ không do dự mà chọn vợ, mình hiểu tâm ý ông xã nên cũng ngoan không hỏi nhiều mà chỉ năn nỉ. 
-“Nằm thì nằm chứ có gì đâu, em chịu được mà, cho em đẻ con nhé!” 
Anh thở dài, suốt quãng đường về chẳng nói gì cả, về nhà thì đơn giản báo cáo ba mẹ tình hình ổn, lên phòng hai vợ chồng bắt đầu rơi vào trạng thái căng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-nha/3094220/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.