Nhớ không nhầm thì hôm ấy là lần đầu tiên mình bị đối xử thô bạo tính từ khi yêu anh. Vừa mới vào được tới nhà thì cửa đã bị đóng sầm, ai đó cả người ép sát mình vào tường, gương mặt chất chứa đầy phiền muộn. 
-“Mãi vẫn vương vấn?” 
Vương vấn cái gì? 
-“Cũng phải…bảy năm trời, sao có thể dễ dàng…” 
Bảy năm? Lẽ nào anh bực chuyện mấy bức ảnh đó? 
Chẳng biết lúc gửi email thằng cờ hó còn thêm mắm dặm muối thêu dệt cái gì nữa? Mà người yêu mình, cứ nghĩ giáo sư học Toán, ít nhiều sẽ có chút sáng suốt hơn người, có ngờ đâu…đàn ông như nhau cả thôi. 
Ăn dấm chua vào là mờ hết cả mắt. 
-“Anh tin nó đặt điều hả?” 
-“Ngày về nước, em biết việc đầu tiên tôi làm là gì không? Ngu xuẩn đi tìm em, để rồi sao? Yêu thương em, chiều chuộng em, đến tã cũng thay cho em, trước khi tôi đi còn khóc sống khóc chết…vậy mà lúc tôi về rồi, em lại chẳng nhớ gì hết, một chút ấn tượng cũng không có…” 
-“Anh có thể nhắc em mà. Cũng tại anh…” 
-“Nếu coi trọng thì đã không bao giờ quên, còn một khi quên rồi, nhắc cũng không ý nghĩa…” 
Trời ạ, dở hơi mịa nó rồi! 
Không thể ngờ được giáo sư lại thuộc nhóm “thù dai” đến thế. 
-“Anh đang nóng giận, để lúc khác chúng ta nói chuyện.” 
-“Em trốn tránh gì chứ?” 
Uống lộn thuốc hả? Mình cũng đíu nhịn được nữa rồi nhé, bực hết cả người. 
-“Hà Quốc Trung, anh gây sự vô 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-nha/3094177/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.