Trên tức được con cáo già thành ra sướng quá, ngủ tít mít. Đến lúc tỉnh giấc thấy nằm gọn trong lòng ai đó. Anh hình như từ lúc về tới giờ không ngủ hay sao ý, ngồi yên lặng ở một góc giường, một tay đỡ lưng mình, tay kia nhè nhẹ nghịch tóc. 
-“Anh…sao không nằm? Anh không nhọc à?” 
Mình gọi, ai đó cười hiền. 
-“Tự nhiên muốn ngồi như vậy, cảm giác được che chở em một chút…nhưng thực tế thì…toàn làm khổ em…” 
Cái người này, cứ làm người ta xao xuyến bồi hồi thế nhờ? 
-“Em không thấy khổ.” 
Mình cù chọc, anh không chịu được người ngả ra đệm, kéo theo mình cũng nằm sấp trên người anh luôn. 
-“Giáo sư chưa bao giờ nói yêu em phải không? Hay là do em nhớ nhầm?” 
Ai đó búng mũi mình, giọng trầm ấm. 
-“Tình cảm anh dành cho em, không đơn thuần chỉ là tình yêu nam nữ.” 
-“Giỏi nguỵ biện…” 
Mình đấm vào ngực anh hờn trách, mà anh hiền lắm, chả có phản ứng, mặc cho mình thích làm gì thì làm. 
-“Em yêu anh nhiều lắm, em trót đặt hết tình cảm và niềm tin vào anh rồi. Nếu anh bỏ em thì em điên mất.” 
-“Bỏ nhà thì biết về đâu?” 
Anh hỏi. 
Lòng mình ấm áp lắm! 
Nếu anh muốn, em vĩnh viễn là mái nhà của anh, dù anh đi xa đến mấy, em cũng sẽ ngoan ngoãn nấu cơm đợi anh trở về. 
… 
Hôm sau vì ngủ dậy muộn quá nên mình chỉ gọi điện dặn dò nhân viên chứ không ra quán, anh cũng ở nhà 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-nha/3094172/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.