Mấy ngày sau mẹ anh có tới tìm mình. Bác nói qua tình hình khám hôm trước, ba cái Mai nghiêm, với cả sợ nó làm liều nên bác đón nó về nhà ở cùng cho an tâm.
-“Bác cũng là phụ nữ, cảm giác của con bác hiểu hơn ai hết, thương con lắm…”
Hiểu được sao?
Chồng bác có con riêng không mà bác hiểu?
-“Nhưng dù gì cũng là máu mủ trong nhà, con đặt địa vị bác mà thông cảm cho bà già này, hai con cứ yêu nhau lấy nhau, còn hai đứa nhỏ bác sẽ lo, cả Mai cũng vậy…”
Cũng may bác ấy là người thấu tình đạt lý, nếu như mẹ thằng An thì chắc buổi nói chuyện này trở thành buổi chỉ trích doạ nạt ép chia tay.
Anh có người mẹ thật tuyệt vời, thương con thương cháu, lo toan tất cả mọi thứ. Mình và bác ngồi hàn huyên lâu lắm, nói chuyện với bác xong tư tưởng mình cũng khá thoải mái.
Bác vừa về thì mọi người cũng lần lượt gọi điện “hỏi thăm”. Bà Nga bảo mình đừng nói cho ba mẹ biết, giấu được ngày nào hay ngày đó, bà ấy điên đến mức hét cả vào điện thoại, cảm giác như trời long đất sập tới nơi rồi ý.
-“Mịa con hồ ly, tao nói mày nghe, nhất định mày phải giữ vị trí chính thê cho tao, cả đời con chó ấy cho nó không danh không phận cho chết mẹ đi…”
Chính chính cái lờ.
Bà này xem nhiều phim cổ trang quá bị ám rồi à?
Lại còn con Hạnh nhỏ nhẹ khuyên nhủ.
-“Em bảo này kể cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-nha/3094167/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.