Đúng là tâm trạng vui kéo theo cảnh vật cũng tươi đẹp lạ thường, mọi thứ xung quanh mình đều là một màu hồng rực rỡ.
Mình giờ kiểu mặt dày như thớt luôn rồi, trở về giống ngày nhỏ nhỏ ý, bám người yêu mọi lúc có thể. Giáo sư bị hư luôn theo, ngoại trừ có buổi dạy hay công việc cần thiết lắm mới đi làm thôi, còn lại khi thì làm việc ở nhà, khi thì ngồi quán nghiên cứu.
-“Đằng ấy giỏi thế, tớ gần thế này mà vẫn làm việc được…”
Mình nhào xong bột, lên tầng ba chọc người ta. Anh có khả năng tập trung cao lắm, thỉnh thoảng mải suy nghĩ bổ đề hóc búa nào đấy thì mình phải kéo tay đá chân mới biết.
-“Đằng ấy giận à? Tớ đèo đi chơi nhé!”
Ai đó bỏ bút, véo má mình dỗ dành.
-“Thôi, làm tiếp đi, tớ ngồi đây là thấy hạnh phúc rồi…”
Mình thật lòng đấy, đôi khi chỉ cần ngồi cạnh nhau, chẳng hề nói chuyện, mỗi người một việc riêng. Thỉnh thoảng mình len lén nhìn anh, thỉnh thoảng anh đan tay vào tóc mình xoa xoa, hay những cái thơm bất ngờ lên trán, giản dị thế thôi, nhưng cũng là một loại hạnh phúc ngọt ngào.
Những hôm anh bận không ở cùng, với mình ngày dài tính theo tích tắc, chán lắm. Rồi một buổi sáng đẹp trời nọ, quán tự dưng có khách quý.
Tất nhiên là mình nhận ra.
Mẹ anh, cùng đứa bạn vô cùng thân yêu.
-“Bác tới đột ngột thế này có phiền con không?”
Phiền thì không phiền, chỉ tội hơi sốc thôi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-nha/3094145/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.