Lúc mình khỏi hẳn, nghe lời thằng em, bảo anh đợt này rảnh thì chủ động hỏi Mai xem có cần đi bấm huyệt nữa không thì đưa nó đi nốt số buổi cho tròn trách nhiệm.
Tất nhiên là bạn ấy cần rồi.
Xe anh đi trước thì ba mươi phút sau xe mình và thằng Tùng cũng xuất phát, đến nơi thấy cái Mai đang nằm trị liệu, còn anh thì ngồi đợi.
-“Em và Nguyệt rỗi nên đi xuống xem.”
Anh gật đầu, kéo mình lại gần nắm tay xoa xoa. Cái người này là rất sợ mình bị lạnh, rồi người ta thủ thỉ hỏi.
-“Đi đường nhọc không?”
Mình cười, dựa vào vai anh. Nói thật đang nóng lòng lắm, cái thằng ranh này chẳng bao giờ tiết lộ kịch bản gì cả, hóng hớt kinh lên được.
Đầu tiên là biểu hiện của con Mai khi nhìn thấy thằng Tùng làm mình sướng điên mất.
Cũng không rõ thằng này đã dùng vũ lực, tiền lực hay tình lực với thầy lang, hoặc là cả ba, nói chung nó cũng không quá đáng đâu, không hề bắt ép thầy làm gì trái lương tâm nghề nghiệp cả, chỉ là xong xuôi thì thầy hỏi con Mai dạo này thế nào.
Cáo thỏn thẻn trả lời đỡ đỡ một chút, nhưng vẫn còn đau đớn nhiều lắm. Thầy trước mặt mọi người đề xuất từ giờ thầy sẽ dùng biện pháp châm cứu, thử luôn hôm nay cũng được.
Ông này đúng là có biết châm cứu. Giáo sư thì cái gì tốt là theo, liền gật đầu đồng ý, bạn Mai sợ méo cả mặt, phân bua vài câu rồi bảo mọi người hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-nha/3094140/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.