Chán chường, mệt mỏi, mình không nhớ rõ bằng cách nào mình về được tới nhà nữa. Lúc mở cửa, người rã rời, chân tay lạnh toát, không lết nổi vào giường, cứ thế nằm luôn dưới sàn.
Nhìn ngang nhìn dọc, hoá ra mấy cái đèn nhỏ lắp trên trần đẹp phết nhỉ, giờ mới biết, cả tường nữa, giấy dán hình hoa anh đào, rất ấm cúng.
Đầu óc mông lung hết cả, thỉnh thoảng trong kí ức chập chờn tiếng gọi trẻ con, giọng nói của đứa bé nhỏ nhỏ, nghịch nghịch…
-“Anh Trung ơi cho em đi với!”
-“Anh ơi, bế, em mỏi chân…”
-“Anh đừng chơi với chị Nga, chỉ thích anh chơi với mình em thôi!”
-“Buộc tóc cho em đi, mà không, tết đi, tết con rết như bạn kia kìa…”
-“Cho em tiền mua “bích ba bôn” em thổi bong bóng…”
…
Cố gắng nghĩ ngợi, mà mọi thứ xa dần, gương mặt của người ta năm đó, mình chẳng thể nào mà khắc hoạ được.
Nếu có thể một lần quay lại tuổi thơ, mình thề mình sẽ gói ghém từng thứ, từng thứ thật chặt, mãi mãi không bao giờ quên.
-“Nguyệt!”
-“Nguyệt, em sao vậy?”
Ai đó lay mình, giọng nói, nghe cũng ấm áp trìu mến lắm.
Ai mà đẹp trai vậy?
Ai mà khiến mình si mê khổ sở đến thế?
Người này, chẳng phải thích người khác rồi mà? Chẳng phải sang năm sẽ cưới vợ sao? Còn tới đây làm gì?
Đột nhiên tim thấy nhoi nhói, thẫn thờ đờ đẫn, mình quay đi tránh ánh mắt kia.
Hắn không tha, cương quyết xốc mình dậy rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-nha/3094083/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.