Người ta đi rồi, mình cả ngày lẩn thẩn như con điên, trống vắng, buồn buồn.
Thi thoảng lại mở điện thoại search xem nhiệt độ ở Paris giờ là bao nhiêu, thời tiết nơi đó có đẹp không?
Đôi lúc có tin nhắn, tự dặn mình không thèm xem. Thế mà xong thì mở ra đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần.
Nghĩ nát óc mới được một tin nhắn hay ho để gửi, rồi lại ngại ngùng, chẳng dám ấn nút send.
Mình bị ngộ rồi.
Mình cần phải thoát khỏi tình trạng này gấp.
Người ta chỉ coi mình là em gái, cớ gì mà mình cứ xốn xang hết cả thế?
Ai mà thèm yêu mình chứ, Nguyệt ơi dừng lại đi mà, càng dấn thân nhiều càng tổn thương nặng mà thôi.
Nói vậy mà thỉnh thoảng lại ra ngoài cồng, ngóng ngóng.
Giờ mình mới biết, có đôi khi, không hề điên, mà lại vẫn không kiểm soát được chính mình!
-“Nguyệt!”
Có người gọi, là nó, trông vẫn quý phái đoan trang như xưa, thấy nhân viên nói đợt này nó hay tìm mình lắm.
Nhưng thực lòng, mình không muốn đau thêm nữa.
-“Nguyệt, nói chuyện được không?”
-“Mày về đi.”
-“Tao xin lỗi!”
Hơi sững, tính con Mai xưa nay vốn kiêu kì, hiếm khi nó xin lỗi ai bao giờ. Nếu nó đã mở lời, có lẽ là phải suy nghĩ rất nhiều rồi.
-“Đừng giận nhé, làm lành nhé!”
Thái độ của nó, hết sức chân thành, tự nhiên khiến mình nhớ lại khi xưa, ba đứa chơi với nhau, thật vui. Bàn học ba người, cái Mai ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-nha/3094048/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.