Xong việc thì mấy đứa về quán mình đánh chén. 
Tuổi trẻ, được ba mẹ ủng hộ, mình khát khao lập nghiệp với ước mơ cháy bỏng. Cũng giống bọn nó, đứa mở quán bia, đứa mở karaokie, đứa lẩu nướng, đứa buôn áo quần, ...mình là quán bánh cổ truyền. 
Cũng chưa kịp nghĩ, là mình lại đang sống trong một cái xã hội coi trọng bằng cấp đến thế. Chẳng bao giờ tưởng tượng nổi, không có bằng đại học, đồng nghĩa với vô học. 
Có lẽ từ giờ, mình cũng chỉ nên giao du, kết bạn với những người như mình thế thôi, cho đời nó tươi đẹp. 
-"Ổn chứ?" 
Tin nhắn đến, dạo này có một số lạ rất hay nhắn tin ình, sáng thì "Chào ngày mới!", tối thì "Ngủ nhé!", thi thoảng hâm dở lên thì "Trời đẹp!", "Mưa rồi!", "Khoẻ không?", kiểu phong cách rất kiệm lời, mấy con nhân viên, đứa thì bảo hay anh nào thích thầm chị, đứa thì bào chị cẩn thận không dạo này lừa gạt nhiều lắm. 
Ổn chứ? Giờ thì mình nghi rồi đây! Là ai mà hỏi mình ổn chứ? 
Chỉ có thể là một trong mấy thằng đang ngồi đây, biết rõ mọi chuyện mình vừa tỷ tê. Thằng nào trêu mình thế? 
Thằng Đức chăng? Vừa đi vệ sinh vào? 
Thằng Tùng? Thấy thò thụt dưới bàn? 
Hay thằng Dũng? Đáng nghi nhất, đang cầm điện thoại! 
-"Chị Nguyệt, chết rồi, con Vi tìm chị!" 
Chưa kịp dò xem thằng nào giở trò, đã lại có chuyện. 
-"Có cần bọn em xuống không?" 
-"Thôi khỏi, mấy đứa cứ ăn uống tiếp đi, chuyện đàn bà xen vào làm gì." 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-nha/3094031/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.