Mãi nhiều năm sau, mình mới thấm được những gì bà ấy nói. Nhưng ngay lúc này, đâu có nghĩ được gì. Đầu óc còn đang mông lung chuyện quán bánh ngọt. 
Vốn liếng cũng gọi là tạm, về mặt bằng, bốn năm trước, mình có mua một bãi đất trống ở Mỹ Đình. Ngày đó chỉ nghĩ thương con bạn, nhà nó có việc gấp nên mình lấy hộ thôi chứ không nghĩ bây giờ chỗ đó lại nhiều dân cư, phát triền như vậy. 
Mở quán ở đây nói chung cũng hay. 
Vấn đề là, đất đứng tên thằng An. 
Vâng, không cái dại nào như cái dại nào, ngày xưa suy nghĩ đơn giản, mình bận nên người yêu cầm tiền đi làm thủ tục, đằng nào cũng lấy nhau, với lại đất ngày đó chưa có giá trị, nghĩ không đáng kể. 
Giờ mới rắc rối đây, nhưng là của mình tất nhiên phải đòi lại rồi, đợi bà chị đi, mình sốt ruột tới Quốc Trung. 
Thấy người ta nói thằng đó đi thị sát, không có ở đây. 
Hôm sau đến vẫn thế. 
Hôm sau nữa thì mình sinh nghi, đòi lên gặp thì bị bảo vệ giữ, nói khó như nào cũng không được, đúng là bức xúc mà. 
-"Tôi lên một tý thôi, không làm ảnh hưởng gì đâu, các anh thông cảm..." 
-"Chị cũng thông cảm cho chúng tôi." 
-"Nhất định hôm nay tôi phải gặp thằng đấy!" 
-"Chị à, giám đốc bận lắm, nói thật không có ở đây đâu..." 
Đôi bên lời qua tiếng lại thì đột nhiên hai thằng bảo vệ không cãi nhau với mình nữa, lấm la lấm lét nhìn qua phía trái. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-nha/3094025/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.