Sau đó, cuộc sống của mình lại trở lại bình thường. 
Anh chị em gọi điện chúc mừng tới tấp, gheo căm (welcome) Nguyệt hoàn hồn. 
Nhân viên mới đầu gặp mình thì hơi hoảng, chẳng cứ nhân viên, ngay cả mấy thằng đàn em cũng sốc ghê gớm. 
Quán của mình nghe nói chẳng ai biết pha bột với nấu nước sốt, nên chuyển sang bán bia và đồ nhắm, mẹ cái thằng Vịt Đực, làm ăn như lờ, không biết thì phải gọi mình chứ? 
Mới đầu quay lại bán bánh, ít khách lắm. 
Nhưng dần dần rồi mọi việc lại đâu vào đấy, mọi thứ đi vào quỹ đạo, chỉ có vết thương lòng mình, mãi chẳng nguôi ngoai. 
Cứ dăm bảy ngày, bọn mình lại rủ nhau tụ tập ở quán thằng Đức, nhậu tới bến. 
Bia rượu, ai bảo không tốt đâu? 
Uống vào, cả người lâng lâng, muộn phiều, đau khổ đều tan biến... 
Trước kia nghe tới bia rượu là sợ, giờ thì uống chẳng khác nào nước lã. 
-"Chị Nguyệt, bọn em cảm thấy có lỗi lắm..." 
Mấy cái thằng, rượu vào là lời ra, sến sẩm vcl. 
-"Nếu nó là con khác, tụi em thề cho banh xác, nhưng nó lại là con gái rượu của Quốc "mặt ngựa"..." 
-"Rồi, tao biết rồi!" 
-"Có lần em và thằng Dũng uất ức quá, cũng chạy tới nhà con ranh đó rình, mà chỉ dám tháo hơi cái xe của thằng An, với ném bả chuột cho chết mấy con mèo rồi chuồn vội ..." 
-"Ly này kính chị, cũng tạ tội vì quá hèn." 
-"Được, ly này chị cũng kính các chú!" 
-"Đại ca, chị 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-nha/3094015/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.