-"Nguyệt!" 
-"Anh..." 
Trông anh hớt hải đến thương, trán thì lấm tấm mồ hôi, anh đang lo chuyện gì à? 
Anh tới bên, thở phào, rồi ôm mình thật chặt. Vai anh thật rộng, có anh ở đây, mình chẳng sợ gì nữa. 
-"Anh xin lỗi!" 
? 
-"Chuyện tối qua, là anh nhỏ mọn, anh không nên cáu với em..." 
-"Em..." 
-"Đừng ghét anh, về nhà với anh nhé!" 
Hử? Ờ, hoá ra anh tưởng mình giận bỏ đi à? Trời đất, mình đâu có trẻ con đến thế? 
-"Em định đi ra quán mà, nhưng em không nhớ đường, em ngu quá!" 
-"Đừng nói vậy, Hoàng nhờ Đức quản lí hộ, quán vẫn hoạt động tốt..." 
À, thằng Vịt Đực đấy hả? Nó là đệ của mình, cùng mấy thằng khác nữa, luôn lọt top học sinh cá biệt của Kim Liên năm ấy. Nó có một quán bia hơi cách chỗ mình 500m, thôi thì giao cho nó cũng yên tâm. 
Tay anh bới bới lại tóc, với cả phủi phủi áo quần ình. Tự nhiên tim mình, có cái gì đó, ấm áp lắm! 
Anh dắt tay mình, lặng lẽ đi, mình lẽo đẽo theo sau... 
Hình ảnh này, quen thuộc thấy lạ. 
Không khí buổi sáng, trong lành tinh khiết, xà cừ tán xanh miết, hoa bằng lăng nở tím mộng mơ, làn gió mát dìu dịu, bình yên đến ngọt ngào. 
Có vẻ hôm nay là ngày tốt, bọn mình đi qua ba cái đám cưới rồi. Về nhà, mình thủ thỉ với anh. 
-"Mấy nhà đấy trang trí cũng giản dị nhỉ anh?" 
-"Ừ!" 
-"Mai sau em không thích như này đâu, muốn khung 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-nha/3094004/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.