Trần Tri Tri nhìn bà hồi lâu, đột nhiên quay đầu bước đi. Đúng lúc này từ ngoài cửa truyền đến tiếng chìa khóa mở cửa, ngay sau đó cửa bị đẩy ra, là Chu Đông mua thức ăn trở lại, vừa nhìn thấy cảnh đó liền hỏi: "Hai người sao vậy?"
Mẹ Chu lại đeo kính lên mắt tiếp tục xem báo nói: "Các cô gái bây giờ mới nói có mấy câu đã không chịu được rồi ."
Chu Đông để đồ ăn xuống, đi tới bên cạnh Trần Tri Tri, "Tri Tri, em làm sao vậy?"
Trần Tri Tri quay mặt đi, không trả lời.
"Mẹ, đang yên lành mẹ nói cô ấy làm gì?" Chu Đông nhìn về phía mẹ Chu.
"Ý của con là mẹ không được nói gì với cô ấy sao? Chu Đông, lần này mẹ tới đây thật sự muốn thử sống cùng người con định lấy làm vợ. Nhưng cô gái này làm cho mẹ quá thất vọng. Con thấy đấy, cô ấy đứng đó nửa ngày có thèm quay đầu lại nói với mẹ một chữ không?"
Chu Đông liếc mắt nhìn Trần Tri Tri, mặt cô vẫn lạnh lùng, anh biết tính của Trần Tri Tri, khi đã thật sự phát cáu cho dù có mang tới mười đầu bò cũng không kéo cô lại được, nhưng mà mẹ của anh cho tới bây giờ vẫn luôn thích mềm không thích cứng.
"Tri Tri, em nói xin lỗi mẹ đi."
Trần Tri Tri vẫn quay đầu sang chỗ khác, Chu Đông kéo tay của cô: "Tri Tri, nói xin lỗi đi."
Trần Tri Tri rốt cục mở miệng: "Em không xin lỗi." Tại sao cô phải nói xin lỗi chứ?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-nguoi-toi-yeu/2070250/chuong-24-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.