Buổi sáng hôm sau hơn mười giờ Trần Tri Tri mới tỉnh, cô không ngờ mình lại ngủ lâu như vậy. Vừa ngồi dậy, cô cảm thấy thân thể của mình đau lâm râm, quay đầu nhìn sang bên cạnh, Chu Đông vẫn chưa tỉnh giấc.
Cô vội vàng xuống giường cầm lấy quần áo ở trên giường, chạy đến nhà vệ sinh sửa sang lại cho mình một chút.
Đi ra ngoài, cô thấy Chu Đông vẫn đang ngủ. dieendaanleequuydonn, Hôm nay ánh mặt trời thật rực rỡ, ánh sáng trong veo chiếu rọi khắp phòng, quần áo của Chu Đông vương vãi dưới sàn nhà, cánh tay trần của anh để ở bên ngoài, vẻ mặt anh trong giấc ngủ thật an tĩnh.
... tối hôm qua bọn họ thật sự rất điên cuồng.
Trần Tri Tri nhìn hồi lâu, sau đó từng cái quần áo của Chu Đông lên, nhẹ nhàng đặt ở cuối giường. Cuối cùng, cô đưa mắt nhìn anh một hôi, xoay người rời đi.
Nhưng vừa đi tới nắm vào tay cầm của cửa phòng, cô chợt suy nghĩ, mình cứ thế bỏ đi mà không nói với anh một tiếng hay sao?
Cô quay đầu nhìn lại, mọi thứ bày biện trg căn phòng không chút thay đổi, hoàn toàn giống như hồi cô còn ở đây, trong lòng anh vẫn nhớ tới cô chăng? Đang lúc Trần Tri Tri còn do dự, từ cửa phòng ngủ vọng đến tiếng gọi còn ngái ngủ của Chu Đông: "Tri Tri?"
Theo phản xạ, Trần Tri Tri lập tức xoay mạnh tay cầm, mở cửa, chạy ra ngoài. Cho đến khi thang máy chạy xuống lầu dưới, bị cơn gió lạnh thổi một luồng khí lạnh buốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-nguoi-toi-yeu/2070248/chuong-23-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.