"Đúng rồi, Điền Ni, sao cô lại biết Chu Đông vậy?" Khâu Đình tò mò hỏi.
"Còn có thể cái gì, đi xem mắt thôi." Điền Ni cười trả lời.
"Đi xem mắt? Cô bao nhiêu tuổi rồi, còn trẻ thế này mà đã phải đi xem mắt sao?"
"Cũng không còn trẻ lắm đâu, năm nay tôi đã 24 tuổi rồi. Mẹ tôi và mẹ Chu Đông là bạn học, cho nên hôm Tết năm mới vừa rồi đã giới thiệu để hai chúng tôi quen nhau."
"Vậy cô là người cùng quê với chúng tôi hả ?"
"Đúng thế!" Điền Ni gật đầu một cái, "Tôi ở Bắc Kinh đã lâu, cho nên giọng nói nghe có chút hơi khác, nhưng khi về nhà sẽ lại nói giọng vùng quê mình." Nói xong cô dùng giọng quê nhà nói huyên thuyên mấy câu, làm chotất cả mọi người cười ầm lên.
Lão Vương lại hỏi: "Nhưng những cô gái ở lứa tuổi như em bình thường chẳng phải luôn rất phản đối chuyện xem mắt đó sao? Từ sau khi tốt nghiệp anh cũng bị mẹ anh lằng nhằng mãi chuyện xem mắt, bây giờ nghe thấy hai chữ này cũng thấy nhức đầu."
"Không phải vậy đâu, em lại rất tin vào chuyện xem mắt. Chủ yếu vì mắt nhìn người của mẹ em rất tốt. diễn-đàn-lê-quý-đôn Nếu người nào đó mà bà thấy chưa tưng mắt sẽ không bao giờ giới thiệu cho em. Ba em cũng là do mẹ em nhìn trúng. Thời đó như thế có thể gọi là theo đuổi ngược đấy, mẹ em cũng thật có dũng khí. Khi học Cao trung, hai người đã lén lén lút lút ở chung một chỗ, sau khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-nguoi-toi-yeu/2070246/chuong-22-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.