Có lẽ là do tối hôm qua khi đi ngủ cô không đóng cửa sổ cẩn thận, đang bị cảm lại tiếp tục bị nhiễm lạnh, nên càng ngủ Trần Tri Tri cảm thấy đầu càng nặng trĩu, cả lỗ mũi cũng như bị bịt kín, không sao hít thở nổi, đầu óc quay cuồng. Cũng không biết qua bao lâu, nơi cửa chính vọng đến tiếng chìa khóa đang xoay mở cửa.
Sau đó có rất nhiều tiếng bước chân người đi tới.
"Khâu Đình à?" di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn Trần Tri Tri nghiêng người, hướng phía cửa nói vọng qua tường.
"Ừ." Khâu Đình đáp lại, giọng nói đã ở ngay cửa phòng. Trần Tri Tri quay đầu qua, mới thấy cả lão Vương và Chu Đông cũng tới. Khâu Đình ngồi ở mép giường hỏi, "Tri Tri, cậu khá hơn chút nào không?"
Trần Tri Tri gắng gượng ngồi dậy, "Sao mọi người cũng tới vậy?"
"Mọi người lo lắng cậu bị ốm lại ở nhà một mình, cho nên mới cùng nhau trở về ăn ở nhà. Cậu đã ăn cái gì chưa?"
Trần Tri Tri lắc đầu một cái.
"Vậy thì thật là tốt." Khâu Đình cười: "Tớ đã mua rất nhiều đồ ăn, để tớ đi hầm cho cậu bát canh xương." Khâu Đình đứng dậy đi vào phòng bếp, lão Vương nhìn Tri Tri cười hắc hắc, chỉ chỉ sau lưng, "Anh đi giúp cô ấy."
Thoáng cái bên trong phòng chỉ còn lại mình Chu Đông.
Trần Tri Tri thoáng nhìn mép giường của mình, ngổn ngang toàn đồ chơi nhồi bông, quần áo, lại còn cả khăn giấy, có chút ngương ngùng liền thu dọn lại đồ vật một chút, sau đó nói: "Anh ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-nguoi-toi-yeu/2070241/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.