Chu Đông có chút không thể tin nhìn màn hình một lúc lâu mới chợt phản ứng lại được. Anh đứng dậy bước nhanh ra bên ngoài cửa kính của công ty, tới khúc quanh trong thang lầu mới ấn nút nhận cuộc gọi, trong giọng nói lại có chút căng thẳng, "A lô."
Phía bên Trần Tri Tri yên lặng trong chốc lát rồi mới nói: "Là em."
Đương nhiên anh biết đó là cô, vô cùng biết giờ khắc này chỉ có cô, "Anh biết."
"A... diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Em muốn hỏi anh rằng... khoảng bao lâu nữa thì anh trở lại?"
Chu Đông ngó nhìn vào trong góc, nơi này một màu đen thui. Chu Đông chỉ có thể mượn ánh sáng từ màn hình điện thoại di động mới lờ mờ thấy vách tường tuyết trắng. Anh dùng tay trái chống vào vách tường, còn tay phải nắm thật chặt lấy điện thoại di động, khóe miệng gần như cũng sắp không nhịn được nụ cười vui vẻ, "Khoảng chừng mười giờ rưỡi đêm, có chuyện gì không?"
"... Qua Qua kêu đã lâu rồi. Anh vẫn chưa về nhà, nó cào cửa, anh có chuẩn bị đầy đủ thức ăn và nước uống cho nó không? Em cảm thấy nó cào cửa có chút gấp gáp, có phải là nó đói bụng hay không?"
Chu Đông nhất thời không biết trả lời như thế nào.
Anh hoàn toàn quên mất rằng vẫn còn có cô bé Trần Qua Qua kia.
Bên kia truyền đến tiếng hít thở gấp gáp, mãi lâu sau anh mới khẽ hỏi: "Em đang ở đâu?"
"Gâu gâu gâu..." . Anh vẫn có thể nghe thấy tiếng Qua Qua sủa xa xa.
"Qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-nguoi-toi-yeu/2070207/chuong-5-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.