Anh rất nhớ cô.
Anh muốn hỏi cô có hài lòng hay không.
Nếu như sự vui vẻ này đã làm cho cô thỏa mãn thì có thể nói, bọn họ cũng nên tái hợp lại.
Nhưng anh còn chưa kịp há miệng thì cô đã nói: "Nếu không có gì nữa thì anh đi về trước đi." d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn Giọng nói của cô rất nhẹ, giống như kiểu trần thuật.
"Chuyện cũng làm xong, trời cũng đã muộn thế này. . ."
Cô hơi dừng lại.
Ánh mắt quét qua sàn nhà, trên sàn nhà là cái bao cao su mà hôm nay bọn họ vừa dùng xong lúc nãy, vẫn còn ẩm ướt dính dấp. Chỉ dừng lại một chút, ánh mắt của cô liền đưa ra ngoài phía cửa sổ.
Ngoài cửa sổ là một khoảng mờ mờ xám xịt, die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on màn đêm sắp phủ xuống rồi.
Sáng nay còn nắng to như thế, về đêm rét đã lại rét sớm đến thế.
Mùa đông đã sắp bắt đầu thật rồi.
Thân thể của anh vẫn rất nóng, luôn rất nóng, bất kể là mùa Hạ hay là mùa Đông, chung quy cô đều có thể cảm nhận được nhiệt độ ấm áp của cơ thể anh. Trước kia mỗi lúc đêm về mà hơi lạnh, cô lại được thoải mái vùi ở trong ngực anh, ôm lấy thật chặt
Nhưng, mùa đông này chắc cô sẽ phải... vất vả rồi.
Chu Đông khép lại cánh cửa phòng kêu "Két" một tiếng.
Trần Qua Qua đầy no nê tới nghênh đón anh,di✣en✤danlequyd☼n☀c☼m nó đã từng uống sữa tươi nên thức ăn cho chó còn dính lại ở bên miệng. Khi nó đứng bên cạnh cọ cọ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-nguoi-toi-yeu/2070205/chuong-3-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.