Trần Lập Thy tức giận quát tiếp: “Sao mày có thể bày mưu tính kế như vậy với cháu tao? Mày có còn là con người không hả?”
Viên Thiếp Ảnh chưa kịp hoàn hồn thì bên ngoài mọi người lần lượt bước vào. Có đủ Tam Hắc và Phỉ Thục Mỹ, Vương Dịch Thiên cũng đẩy xe lăn đưa Vương lão gia đến.
Sắc mặt Vương lão gia không tốt chút nào, chỉ tay vào Viên Thiếp Ảnh: “Cô là một con rắn độc, dám lợi dụng ta để đạt được mục đích... cô...” - Ông ấy càng trở nên tức giận không nói nên lời.
Viên Thiếp Ảnh tiếp tục giữ bộ mặt giả tạo: “Mọi người nói gì vậy? Tôi không hiểu gì cả.”
Hắc Hồng cầm chiếc điện thoại đã được kết nối với bông tai của Phỉ Phùng Lam, bật lại đoạn ghi âm: “Chính tôi đã đẩy cô ta xuống...”
Sắc mặt Viên Thiếp Ảnh trắng bệch, nhìn sang Phỉ Phùng Lam: “Làm sao... làm sao mà...”
Phỉ Phùng Lam cười đắc ý chỉ tay vào con rồng bạc trên tai mình. Trước khi bước vào căn phòng này cô đã nhấn một nút, để kết nối với điện thoại của Hắc Hồng, ở căn phòng khác tất cả mọi người đều có thể nghe thấy cuộc trò chuyện.
Viên Thiếp Ảnh đổ mồ hôi ròng ròng. Vậy là cô ta một lần bị bại lộ cả hai chuyện: gọi Tô Sở đến đây hại Phỉ Phùng Lam, và chính cô ta đã đẩy Trần Thụy Ly té cầu thang.
Vương Dịch Thiên sắc mặt u ám, giọng nói quyền lực: “Bỏ tù. Chung thân.” Anh cực kì tức giận vì cô ta là chủ mưu trong việc hại Phỉ Phùng Lam.
Bốn chữ ấy nhưng đấm vào tai Viên Thiếp Ảnh thật đau, thật mạnh. Cô ta sững người. Có hai người vệ sĩ lập tức bước vào lôi cô ta đi.
Viên Thiếp Ảnh giãy giụa, la hét liên hồi như một người điên, bị lôi đi nhưng vẫn quay đầu lại mắng nhiếc: “Hắc Lam, mày nhất định sẽ không được sống tốt, mày sẽ không được sống yên ổn...”
Phỉ Phùng Lam cau mày. Phỉ Thục Mỹ an ủi cô: “Đừng quan tâm lời của hạng người đó con à. Đúng là chỉ có kẻ tiểu nhân mới giở trò đẩy người khác té lầu như vậy, những chuyện thế này con nên để ngoài tai. Nào, về phòng với ta một chút.”
Đúng là chỉ có kẻ tiểu nhân mới giở trò đẩy người khác té lầu như vậy. Câu nói này tát thẳng vào mặt Trần Lập Thy một phát rất đau. Hai mươi năm trước không phải bà cũng làm vậy với Phỉ Thục Mỹ sao? Vậy mà giờ lại đi chửi Viên Thiếp Ảnh không phải là con người.
Vương Dịch Thiên định đẩy xe đưa Vương lão gia về phòng, trước đó còn ghé sát lỗ tai Phỉ Phùng Lam nói nhỏ: “Đợi anh.”
Cô cười cười. Hai người đi hai ngả rồi sẽ tụ hợp nhanh thôi.
...----------------...
Buổi tối, ở trong bệnh viện. Trần Thụy Ly đang ngủ trên giường đột nhiên thấy đau đầu vô cùng, cô không nói mà để im cho Mạch Khải ngủ.
Trần Thụy Ly ôm đầu lăn qua lăn lại, cắn răng chịu đựng. Đột nhiên cô thấy từng kí ức như ùa về.
Cô nhớ mọi chuyện, nhớ từ lúc lần đầu được đến Vương Gia, lần đầu gặp Vương Dịch Thiên và bổn phận phải làm của cô, chính là trở thành bà chủ của Vương Gia.
Cô nhớ lại những lần đã tính kế với Phỉ Phùng Lam; cô nhớ lúc nhỏ Mạch Khải đã từng đối xử tốt với mình thế nào, đã từng ở bên cạnh mình an ủi khi bị Vương Dịch Thiên làm ngơ. Lại cộng thêm những ngày qua anh tận tình chăm sóc không rời.
Trần Thụy Ly nhìn bộ dạng cong mình ngủ trên chiếc sofa của anh, đột nhiên rơi lệ.
Sáng hôm sau lúc mới ngủ dậy, Trần Thụy Ly đã không nhìn thấy Mạch Khải đâu. Cô gãi gãi đầu thì cửa phòng mở ra, Mạch Khải xách vào hai hộp cháo.
“Tiểu Ly, lúc nãy anh mới xuống căn tin mua cháo nè, chúng ta cùng ăn đi.” - Anh vừa nói vừa cười hì hì.
Trần Thụy Ly nhìn anh kĩ hơn. Cô đã bị gắn mác mất trí nhớ, đã bắt đầu cuộc sống mới hơn nửa tháng. Trần Lập Thy cũng không nhồi nhét vào đầu cô suy nghĩ làm bà chủ Vương Gia nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]