Trong đáy mắt anh toàn là tuyệt vọng. Không biết con người anh phải trải qua bao nhiêu ngày tháng thì trái tim mới đầy rẫy sự nghi ngờ như vậy.
Giống như thể chỉ cần chạm vào cô, cô liền sẽ biến mất không hình dáng.
“Anh có biết vì sao em lại gạt anh nhiều như vậy không?”
Cơ thể của anh rất nóng trái ngược hoàn toàn với đôi bàn tay lạnh ngắt của anh. Trái tim anh nhức nhối, chỉ thấy đau mỗi lần nhớ về cô.
Cô nhìn anh đầy thương xót, từ một người đàn ông máu lạnh vô tình đến cùng cực, sao anh lại ra nông nỗi này?
Phó Nhược Hằng nhìn Trình Ý, cho dù khi cả hai mắt hắn đã mù, hắn vẫn có thể tưởng tượng ra được khuôn mặt mà hắn bao ngày nhung nhớ.
Hắn vuốt ve gương mặt cô. Cả khuôn mặt chìm trong nỗi ân hận, anh biết anh là một kẻ đốn mạt, là một kẻ không biết phân biệt đúng sai. Hắn thấy nước mắt cô rơi, ngực trái hắn cũng quặn thắt đến nghẹt thở.
“Trình Ý, anh biết em nhất định rất hận anh. Ai bảo anh lại tàn nhẫn với em như vậy? Ai bảo lúc đó anh lại đê tiện như vậy, không hề nghĩ đến cảm xúc của em.”
Nước mắt của đàn ông không dễ rơi, anh từng nghĩ anh sẽ không bao giờ yêu cô, sẽ không bao giờ hối hận, quỳ xuống cầu xin cô tha thứ.
Nhưng khi cô vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới của anh, khi biết anh đã làm tổn thương người thật lòng yêu mình. Anh đã thấy hối hận.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-nguoi-thu-ba/3476681/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.