Sáng hôm sau khi Trình Ý mơ màng tỉnh dậy thấy toàn thân thể mình đau nhức như thể vừa bị xe tải cán qua, nhất là ở bên dưới. Cô biết, tất cả những chuyện đêm qua không phải là mơ.
Nhưng khi cô đưa tay sang bên cạnh đã không thấy ở bên gối đã lạnh tanh, cô lại giật mình sợ hãi, nghĩ rằng người hôm qua cùng cô quan hệ không phải là Phó Nhược Hằng mà là ảo giác do thuốc kích dục làm nên.
Nghĩ đến đây cảm giác tủi nhục khiến cho cô gục đầu vào chăn khóc nức nở. Cô cứ nghĩ là mình đã bị đám người đốn mạt hôm qua làm nhục khiến cho một loại cảm giác ghê tởm dâng lên trong người cô.
Trái tim cô đau đớn như bị ngàn mũi dao đâm vào, cảm giác tủi nhục khiến cho cô chỉ muốn chết đi.
Đột nhiên một giọng nói bên cạnh khẽ lay gọi cô: “Trình Ý.”
“Tránh xa tôi ra! Cút đi! Huhu…”
Cô không dám đối diện với sự thật và sau này cô còn mặt mũi nào mà đối diện với Tiểu An nữa đây. Nếu như để cho mọi người biết được chuyện này, cô làm sao còn có dũng khí sống ở trên đời này nữa.
“Trình Ý, chị làm sao vậy? Là tôi, Tri Hành đây.”
Trình Ý lúc này mới bình tĩnh lại. Cô nhận ra được giọng nói lúc này là của Tống Tri Hành. Tuy có chút vui mừng nhưng trong lòng cô lại có chút hụt hẫng.
“Là cậu sao Tống Tri Hành?”
“Là tôi. Chị bình tĩnh lại đi, sao chị lại khóc?”
“Vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-nguoi-thu-ba/3476675/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.