Phó Nhược Hằng nhìn theo bóng lưng Trình Ý rời đi, hắn rõ ràng muốn chạy theo cô nhưng lại bị Lâm Tư Hạ giữ lại.
“Nhược Hằng, em thấy chóng mặt quá. Chắc là đo truyền máu nhiều quá, người ta chóng mặt quá, anh mau dìu em về phòng được không?”
Giọng cô vang lên đầy nũng nịu, cố tình để cho Trình Ý nghe thấy, nhưng cô chỉ cười nhạt không quan tâm.
Khi con người ta còn yêu thì mới còn bận tâm, mới buông lời trách móc mà thôi. Còn trong lòng cô đã quyết định sẽ buông bỏ đoạn tình cảm này rồi, bây giờ bọn họ có ở bên cạnh nhau cũng không liên quan gì đến cô.
“Hừ, đúng thật là không ra thể thống gì.” Giọng ông nội tức giận gõ gõ xuống sàn nhà hừ lạnh quay đi, “Ta phải đi về đóng cửa ăn chay niệm phật cầu cho con không bị nghiệp quật. Trong vòng một tháng, ta không muốn nhìn thấy mặt con nữa.”
Mộng Dao đến sau, nhìn thấy cảnh này cũng bất lực trước anh mình. Rõ ràng ban đầu cô đã nói với anh mình, nếu như không thích thì mau buông tha cho Trình Ý, hắn lại không nghe. Nhất quyết muốn hành hạ cô, bây giờ Trình Ý mất con, trong lòng đã nguội lạnh đến cùng cực.
Bản thân Mộng Dao là em gái cũng không thể tha thứ được cho anh trai mình. Cô liếc nhìn Lâm Tư Hạ đang quấn lấy anh trai mình, giọng điệu đầy mỉa mai.
Lâm Tư Hạ nhìn Trình Ý rời đi, khóe môi liền không giấu được nụ cười đắc thắng, thật không uổng công cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-nguoi-thu-ba/3476607/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.