Giọng nói cô ta vang lên đầy nũng nịu, Trình Ý ngồi trên sô pha, không cố ý cũng có thể nghe thấy được, giống như Lâm Tư Hạ cố ý để cho cô nghe thấy vậy.
Tiểu tam lại ngang nhiên đong đưa trước mặt chồng cô như vậy. Nếu như là người phụ nữ khác chắc đã tức giận mà làm ầm ĩ cả lên rồi.
Nhưng cô thì sao? Cô có quyền được tức giận không? Hay chỉ lẵng lặng đứng ngoài cuộc vui của bọn họ.
Người trong lòng và một người vợ hờ, không cần nghĩ cũng biết trái tim của Phó Nhược Hằng hướng về ai rồi.
“Nhược Hằng, sao anh không nói gì hết vậy? Anh hết thương em rồi à?”
Phó Nhược Hằng khẽ liếc mắt nhìn cô, trong lòng dường như có chút chột dạ, liền đứng dậy mở cửa đi ra ngoài ban công.
Giữa bọn họ nói chuyện gì mà lại không muốn cô nghe thấy chứ?
Chuyện bọn họ lên giường với nhau cô còn có thể chịu đựng được nữa kia mà. Chỉ là vài ba câu nói đưa đẩy có đáng là gì?
Trình Ý trong lòng buốt lạnh, cô quấn chăn phủ đầu, nhắm mắt cố che đi ý niệm trong tim.
“Nhược Hằng, anh đến chỗ em được không? Em sợ lắm.”
Hắn sẽ lựa chọn thế nào đây?
Còn chưa để hắn kịp suy nghĩ, điện thoại liền cúp máy ngang. Phó Nhược Hằng hốt hoảng sợ cô ta xảy ra chuyện liền gọi lại nhưng đầu dây bên kia lại vang lên tiếng người đàn ông xa lạ.
“Xin cho hỏi anh là người nhà của cô gái này sao?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-nguoi-thu-ba/3476586/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.