Bên này sau khi nhìn thấy dáng vẻ hốt hoảng của Phó Nhược Hằng khi bế Trình Ý rời đi, trong lòng của Lâm Tư Hạ dấy lên một loại cảm giác bất an không nói thành lời.
Bởi vì cô ta quá hiểu hắn, một cái chau mày thôi cũng đủ biết hắn ta nghĩ gì. Chắc chắn là con nhỏ Trình Ý kia đã giở trò gì đó với Phó Nhược Hằng. Cho nên thái độ của Phó Nhược Hằng đối với cô ta lại thay đổi như vậy.
“Nhược Hằng, anh đang suy nghĩ gì mà đờ người ra vậy?”
Sau khi Phó Nhược Hằng trở về, tâm trạng lại giống như đang trên mây, hắn cảm thấy con người của Trình Ý thật sự khiến cho người ta cảm thấy tức giận. Người phụ nữ này sinh ra giống như để giày vò hắn vậy.
Quay sang liền nhìn thấy Lâm Tư Hạ đang đứng trước mặt, sắc mặt có vẻ không tốt cho lắm. Từ lúc từ bệnh viện trở về hắn đã như vậy rồi, giống như thể đã bị ai câu mất hồn vậy.
Trong lòng Lâm Tư Hạ đương nhiên là chẳng mấy vui vẻ gì nhưng trước mặt Phó Nhược Hằng, cô ta lại không thể tỏ bất cứ thái độ chán ghét nào được.
Cho nên chỉ có thể giả vờ mỉm cười, điệu bộ giống như vô cùng thấu hiểu mà hỏi hắn: “Vợ anh không sao chứ?”
Phó Nhược Hằng thở dài, hai ngón tay bất giác đưa lên xoa xoa thái dương, giống như đang suy nghĩ gì đó.
“Không sao, cũng không thể chết được.”
“Vậy đêm nay anh có thể đến nhà em không? Hôm nay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-nguoi-thu-ba/3476574/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.