Đau!
Đau quá!
Nước mắt cô như trào ra!
Thân thể cô giống như tờ giấy trắng bị xé rách, bị người đàn ông kia nhuộm bẩn, không ngừng hung hăng đâm vào bên dưới không biết bao nhiêu lần. Cơ thể bé nhỏ của Trình Ý không ngừng chịu đựng từng cú thúc kinh người của Phó Nhược Hằng.
Cô ôm lấy hắn, van xin hắn dừng lại đi. Cô quả thật không thể tiếp tục nữa nhưng hắn đều vờ như không nghe thấy tất cả.
Cô tự hỏi liệu bên cạnh Lâm Tư Hạ, hắn có điên cuồng như vậy không? Liệu ngay lúc này đây, trong lòng hắn là khoái cảm bủa vây hay là hả hê khi nhìn cô đau đớn giống như một con vật bị hắn không ngừng cắn xé?
Là vì say cho nên mới muốn cô? Hay là… vì nghĩ cô là một ai đó?
Cô chợt nhớ đến một lời bài hát như vậy: “Trái tim của em rất đau, chỉ muốn buông tình ta ở đây… vì cho đến giờ chẳng có ai biết em tồn tại…”
Trước mặt người đàn ông đó, Trình Ý, đến sự tôn nghiêm cuối cùng cũng chẳng còn.
Trên giường, qua mấy giờ đồng hồ bị hành hạ, thân thể trắng nõn như tuyết của cô tràn ngập những dấu hôn đo đỏ lả lướt khắp nơi, toàn thân run rẩy trước từng đợt xâm nhập mạnh mẽ của Phó Nhược Hằng. Cảm giác vừa tủi nhục vừa uất nghẹn đến mức muốn chết đi khiến cô như tan chảy thành nước.
Sau khi cơn dục vọng qua đi, người đàn ông kia cuối cùng cũng chịu buông tha cho thân thể nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-nguoi-thu-ba/3476569/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.