Cô cứ ngồi đó, im lặng, trầm mặc nhìn cánh cửa trong suốt phản chiếu khung cảnh bên ngoài thật lâu. Bên ngoài thật yên bình, khác hẳn với tâm trạng của cô ngay lúc này.
Cánh môi vẫn mím chặt cố giữ vẻ bình tĩnh mà trong lòng ngàn cơn sóng trào.
Cô cứ nghĩ hắn chán ghét đến mức không bao giờ muốn gặp lại cô.
Cô cứ nghĩ cô đi rồi, cuối cùng hắn cũng có thể cùng ánh trăng sáng trong lòng ở bên cạnh nhau. Trong cuộc chiến ba người, hai người hạnh phúc thì một người phải đau.
Người đó nhất định là cô rồi.
Hai người coi như kết thúc đoạn nghiệt duyên này. Cô trả hắn về với người mà hắn yêu.
Nhưng hôm nay hắn lại chủ động đến tìm cô. Hắn muốn cô quay lại nơi đó để làm gì chứ?
Để giày vò cô hay là để bắt cô chứng kiến cảnh hắn cùng tình nhân ân ái?
Trái tim hắn làm bằng sắt đá, chỉ tan chảy trước mặt Lâm Tư Hạ. Nhưng trái tim của cô làm bằng máu thịt, nó cũng biết đau kia mà?
Ba năm nay cô vẫn không thể dùng sự chân thành của mình để cảm hóa trái tim ấy. Sau từng ấy năm vì người, cô rốt cuộc nhận lại được cái gì?
Cô không muốn bước ra khỏi nơi này. Người đàn ông kia đã đến, hắn đã đi vào phòng khách, đến gặp cha cô. Ông không biết chuyện của bọn họ, vẫn tiếp đón hắn như thường lệ.
“Con đến rồi. Mẹ Trình Ý trở bệnh, con bé đi có hơi lâu, hai đứa không cãi nhau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/em-la-nguoi-thu-ba/3476562/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.